Trương Tây Linh cười khổ nói: “Giáo chủ, thực lực của chúng ta có hạn, chỉ sợ không đáp ứng được yêu cầu của giáo chủ”.
Ngô Bình đáp: “Không đánh được thì dùng binh”.
Nói xong, anh vươn tay tóm lấy khoảng hai trăm Chu Tước vệ – một trong tứ ngoại vệ của đế quốc Thiên Võ tới trợ giúp.
Khi các vệ binh nhìn thấy Ngô Bình thì vội vàng quỳ xuống đất: “Bệ hạ!”
Ngô Bình đáp: “Các ngươi nghe theo lệnh của ông ấy, đi chinh phạt một tông giáo”.
“Vâng!” Hai trăm vệ binh đồng thanh nói.
Trương Tây Linh ngẩn người, lắp bắp hỏi: “Giáo chủ, bọn họ gọi giáo chủ là bệ hạ sao?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi không chỉ là giáo chủ của ông mà còn là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ. Thôi, chuyện sau này hãy nói, ông đi bình định Sát Thần Giáo, để tín đồ của bọn họ tin vào tín ngưỡng của chúng ta đi”.
“Được! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Trương Tây Linh lớn tiếng nói.
Vệ binh Chu Tước mặc dù không phải là nội vệ, càng không phải là cận vệ, nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh. Ngoài ra, chỉ riêng trang bị lợi hại của họ thì đám người của Sát Thần Giáo không thể so sánh được.
Không đến một giờ sau, Trương Tây Linh trở lại, mỉm cười nói: “Giáo chủ, tôi đã quét sạch Sát Thần Giáo và chiếm được sào huyệt của bọn chúng!”
Ngô Bình: “Còn lại ông hãy tự sắp xếp”.
“Vâng!”
Trương Tây Linh tiết lộ tin tức khiến Lâm Nhu và Chu Mi nhanh chóng chạy tới. Hai cô gái nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.
Lâm Nhu: “Hóa ra cậu chính là Thiên Võ đại đế, Thiên Võ đại đế chính là cậu!”
Ngô Bình: “Tôi chưa từng nói mình không phải”.
Lâm Nhu khẽ thở dài: “Cậu làm thế nào vậy? Mới có một thời gian ngắn mà đã trở thành hoàng đế. Tôi mặc kệ, tôi muốn làm nữ thừa tướng!”
Ngô Bình: “Làm thừa tướng của Thiên Võ thì tu vi của chị còn quá thấp. Trước tiên chị phải trở thành Chân Tiên đã”.
Chu Mi mỉm cười và nói: “Tiểu Nhu, chị nói không sai mà. Sức mạnh của giáo chủ đã vượt qua sức tưởng tượng của hai ta”.
Ngô Bình: “Ồ, Chu Mi, chị nói như vậy từ khi nào?”
Lâm Nhu: “Ngày hôm qua, ngày hôm qua khi cậu đối đầu với thần Hắc Thiên khiến chúng tôi đều khiếp sợ. Chậc chậc chậc chậc, khó trách cậu lại tự tin như vậy, hóa ra ai kia giờ đã là thánh nhân!”
Ngô Bình: “Thần Hắc Thiên này rất nguy hiểm. Tôi không để hắn vào đại lục Côn Luân nữa chính là để đề phòng”.
Anh dừng lại một lát rồi nói với Lâm Nhu: “Tôi có một nhiệm vụ cho chị đây”.
Lâm Nhu rất tò mò: “Nhiệm vụ gì?”
Ngô Bình: “Thánh Tiên Tông không phải có một chàng trai thích chị sao? Chị nhờ anh ta giúp đỡ, nói mình có một anh trai tư chất không tệ, hi vọng có thể đến Thánh Tiên Tông tu luyện”.
Lâm Nhu: “Giáo chủ đại nhân, cậu là một vị thánh, sao phải đi đường vòng như vậy? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ trực tiếp đến Thánh Tiên Tông xin tu luyện công pháp của họ rồi thay thế tông chủ của họ”.
Ngô Bình: “Không được, làm thế này sẽ càng danh chính ngôn thuận, nếu không đám người ở đó sẽ bài xích tôi. Tôi còn muốn khống chế Thánh Tiên Tông, cho nên nhất định phải bỏ chút công sức”.