Nhưng thần Hắc Thiên không để ý đến họ, trong mắt hắn giờ chỉ có Ngô Bình.
Ngô Bình: “Ngươi chọn người phát ngôn mới thì không sao, nhưng lại chọn một tên ngốc, hắn dám khiêu khích ta”.
Thần Hắc Thiên: “Hắn chỉ là không biết ngươi lợi hại như thế nào”.
Ngô Bình: “Thần hắc Thiên, đại lục Côn Luân này, sau này ngươi đừng đặt chân đến nữa”.
Thần Hắc Thiên trầm mặc chốc lát: “Ngươi muốn trở thành kẻ địch của ta?”
Ngô Bình: “Điều đó tùy thuộc vào cách ngươi lựa chọn. Nếu ngươi muốn làm kẻ thù thì ta cũng không ngại”.
Thần Hắc Thiên: “Ừm, ta có thể từ bỏ đại lục Côn Luân”.
Dứt lời, hắc quang biến mất, tế đàn cũng tối lại. Thần lực trên người Nạp Đô biến mất, đồng tử của hắn cũng trở lại bình thường.
Nạp Đô choáng váng, hắn nhìn lên trời và hét lên: “Thần Hắc Thiên, ông ở đâu? Thần Hắc Thiên!”
Ngô Bình: “Đừng hét nữa, không có sự cho phép của tôi, sức mạnh của hắn sẽ không bao giờ đi vào đại lục Côn Luân này nữa”.
Nạp Đô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Ngô Bình: “Anh làm thế nào vậy? Anh làm sao có thể uy hiếp thần Hắc Thiên. Đó là thần Hắc Thiên vạn năng kia mà!”
Ngô Bình nhìn các tín đồ và nói: “Các người đã nghe rõ và thấy rõ chưa? Thần Hắc Thiên sẽ không bao giờ đến nữa. Thay vì tin vào một vị thần không giúp ích gì cho các người, các người có thể tin vào tôi!”
Sau một thời gian ngắn bối rối, các tín đồ đột nhiên nhận ra rằng đúng vậy, Ngô Bình có thể đuổi thần Hắc Thiên đi. Điều đó có nghĩa là thực lực của anh không thua kém gì thần Hắc Thiên. Nếu vậy, tại sao họ không tin vào Ngô Bình kia chứ?
Ngô Bình phất tay một cái, mấy người Trương Tây Linh lần lượt được cởi trói. Bọn họ quỳ trên mặt đất, vô cùng vui sướng khi biết mình lựa chọn vô cùng chính xác!
Ngô Bình: “Hãy đứng dậy đi. Từ giờ trở đi, Hắc Thiên Giáo sẽ được đổi tên thành ‘Thánh Thiên Giáo’. Vì tôi là giáo chủ, tôi cũng là người phát ngôn của vị thánh mà mọi người tin tưởng!”
“Tham kiến thánh thần!” Mọi người đồng loạt cúi đầu.
Ngô Bình: “Tôi vốn định chỉ mang theo mấy người rời đi, nhưng bây giờ đã như vậy, tôi sẽ tiếp tục làm giáo chủ của mọi người”.
Lâm Nhu mỉm cười và nói: “Được, vậy chúng ta sẽ xây dựng lại Thánh Thiên Giáo”.
Kế hoạch đã thay đổi, mọi người sẽ tiếp tục ở lại và quản lý Thánh Thiên Giáo.
Ngô Bình đã hỏi về tình hình xung quanh đây, thế lực mạnh nhất trong khu vực này là Thánh Tiên Tông. Nếu kiểm soát được Thánh Tiên Tông thì coi như kiểm soát được nơi này.
Rất khó để các tín đồ đột nhiên thay đổi tín ngưỡng mà họ tin tưởng, nhiều người ban đầu không thể chấp nhận điều đó, nhưng dần dần họ cũng sẽ quen. Trên thực tế, mọi người đều không có cái gọi là lòng trung thành với thần Hắc Thiên, họ chỉ muốn lấy được thứ gì đó từ thần Hắc Thiên, ví dụ như sức mạnh hay tuổi thọ.
Bây giờ, Thánh Thiên Giáo mới cũng mạnh mẽ như thần Hắc Thiên và cũng có thể cung cấp cho họ những gì họ cần, vậy tại sao không tin vào tín ngưỡng mới?
Đêm đó, Ngô Bình tu luyện trong chính điện, tiếp tục lĩnh ngộ sức mạnh tinh thể cấp hai mươi mốt. Càng về sau, tu luyện sức mạnh tinh thể càng khó. Anh đã dốc toàn lực nhưng mãi đến rạng sáng mới đột phá được.
Không lâu sau khi mặt trời mọc, Mông Trạch chạy tới và nói: “Giáo chủ, Sát Thần Giáo lại tấn công chúng ta, muốn chiếm đảo của chúng ta!”
Ngô Bình đáp: “Ông tự mình giải quyết những vấn đề nhỏ như vậy đi, chiếm luôn cả Sát Thần Giáo đi”.