Ngô Bình đập bép một cái vào gáy rùa biển khiến nó đau tới mức la oai oái. Tiếp đó, Ngô Bình lấy Hoang Thiên Chiến Kích ra, vừa toàn chặt đầu rùa biển thì nó bỗng kêu la thảm thiết: “Thánh nhân tha mạng! Chủ nhân của tiểu nhân và người có quan hệ sâu xa mà!”

Chiến kích của Ngô Bình liền dừng lại giữa không trung, anh tò mò hỏi: “Mày bảo sao? Chủ nhân của mày và tao có quan hệ sâu xa?”

Rùa biển tinh liên tục gật đầu: “Thưa vâng!”

Ngô Bình nói: “Vậy mày nói tao nghe thử, người kia và tao có quan hệ sâu xa cỡ nào?”

Rùa biển tinh nói: “Chủ nhân của ta và Thánh nhân đều là tương lai của Nhân tộc, việc phục hưng Nhân tộc đều cần dựa vào các người hết ạ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nếu mày chỉ biết lảm nhảm mấy câu này thì ta chẳng ngại chặt đầu mày luôn đâu!”

Rùa biển tinh sững sờ, lập tức nói: “Vâng vâng, ta sẽ không nói về việc các Người đều có vẻ ngoài rất anh tuấn nữa. Theo như tiểu nhân quan sát được thì chủ nhân của tiểu nhân và Thánh nhân người có liên quan rất lớn luôn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thế sao mày lại biết bọn tao có liên quan hay không?”

Thần Cá sấu giải thích: “Thánh nhân, con rùa biển này chỉ có một năng lực là nhìn thấy được nghiệp giữa người và người thôi ạ”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Ồ, ngươi có thể nhìn thấy nghiệp báo à?”

Rùa biển tinh đáp: “Vâng. Năm xưa tôi từng ở bên cạnh Phật Đà nghe pháp, được Phật Đà chỉ điểm, nhờ vậy nên mới có thể nhìn thấy nghiệp”.

Ngô Bình do dự, sao mình lại liên quan đến chủ nhân của nó nhiều như vậy nhỉ?

Anh nói: “Chủ nhân của ngươi đang ở đâu?”

Rùa biển tinh trả lời: “Chủ nhân của tôi đến chỗ Long Hổ Đại Đạo Tôn nghe pháp rồi”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ, chủ nhân của ngươi và Long Hổ Đại Đạo Tôn có quan hệ gì vậy?”

Rùa biển tinh đáp: “Chủ nhân của tôi là một trong các đệ tử được Đại Đạo Tôn yêu thích nhất”.

Lặng im giây lát, Ngô Bình nói: “Được, ta tạm thời tha cho ngươi. Nhưng giống như thần Cá sấu, ta cũng phải để lại cấm chế trong cơ thể ngươi để ngươi không làm chuyện ác nữa”.

Biết mình không phải chết nữa, rùa biển tinh vội trả lời: “Cảm ơn Thánh nhân đã từ bi!”

Khi đặt cấm chế vào người rùa biển tinh, Ngô Bình bất ngờ phát hiện trong bụng nó có một hạt châu chín màu to bằng nắm tay, đang toả ra Phật lực mạnh mẽ.

Thế là anh lấy hạt châu ra. Không còn hạt châu, khí tức của rùa biển tinh lập tức yếu đi một nửa. Nó vội nói: “Thánh nhân có thể trả nó cho tôi không?”

Ngô Bình quan sát một lúc rồi cười khẩy: “Ngươi có thể nhìn thấy nghiệp nhờ vào hạt châu này đúng không? Nói, ngươi trộm hạt châu này từ đâu?”

Rùa biển tinh thấy mình không giấu được, đành nhăn nhó đáp: “Trước kia đúng là tôi từng ngồi trước Phật Đà để nghe pháp, sau đó đã trộm liên châu chín màu, bảo vật của Phật Đà. Viên liên châu chín màu này là Phật bảo mà các đời Phật Đà đã luyện chế bằng sự giác ngộ tối thượng, có sức mạnh diệu kỳ vô hạn”.

Ngô Bình cất liên châu chín màu vào, đoạn bảo: “Nếu đã là đồ trộm, ta sẽ tìm cơ hội trả lại cho Phật Đà”.

Rùa biển tinh còn muốn cầu xin, nhưng bị Ngô Bình đá một cái vào người, nó lập tức không dám ho he nữa.

Đặt cấm chế xong, Ngô Bình nói: “Từ nay trở đi, ta muốn các ngươi bảo vệ người dân vùng biển với danh nghĩa đế quốc Thiên Võ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play