Một thần một tinh nhìn nhau, trước đó bọn chúng ăn thịt người, nay lại phải bảo vệ người, khó tránh việc không thích nghi kịp.

Ngô Bình hỏi: “Hiểu chưa hả?”

“Vâng!”, cả hai vội vàng đáp.

Sau khi hàng phục cá sấu và rùa biển, Ngô Bình quay lại chiến hạm để trở về. Chiến hạm đi về hướng Bắc được một lúc thì nhìn thấy hải vực phía Nam có hiện tượng lạ. Một luồng sát quang mạnh mẽ đánh xuống từ một thời không nào đó.

Ngô Bình đoán ra ngay ở đây có một kẻ mạnh đang độ kiếp, mà còn là tai kiếp chỉ có thái cổ chân nhân mới có!

Anh dặn chúng thần đứng im chờ, còn mình thì biến thành sấm sét, chỉ trong nháy mắt đã đến nơi độ kiếp.

Trên mặt biển, một người phụ nữ đeo mặt nạ đang đứng hiên ngang, tay phải có một lá bùa quẻ, đối chọi với đòn tấn công của sát quang. Sát quang càng lúc càng mạnh, còn ánh sáng của bùa quẻ thì dần dần mờ đi. Ngô Bình nhìn ra người này cùng lắm chỉ ở trình độ của thái cổ chân nhân đời ba, vậy nên một khi bùa quẻ bị phá, đối phương có lẽ sẽ không thể chống lại sát quang kia.

Thế là anh âm thầm truyền âm cho đối phương: “Cô gái à, cô dùng quái trận sai cách rồi. Để ta truyền ý nghĩa Quẻ cho cô. Cô thử thay đổi trận pháp xem sao”.

Dứt lời, anh bèn truyền thụ tất cả ý nghĩa Quẻ. Cô gái kia có năng lực lĩnh ngộ rất mạnh, sau khi nghe một lần, bùa quẻ trong tay đột nhiên sáng rực lên, sắp xếp lại và dựa trên cơ sở này để sinh ra sáu mươi bốn quẻ.

Sát quang càng ngày càng mạnh nhưng vẫn không thể phá bỏ lớp phòng ngự của quẻ tượng tiên thiên, nó dần nhạt đi rồi cuối cùng biến mất. Mây đen trên trời tan đi, cơ thể cô gái khẽ run lên. Xem ra lần tai kiếp này đã tiêu hao quá nửa thể lực của cô ấy.

Có điều cô gái vẫn lê bước đến trước mặt Ngô Bình với cơ thể mệt mỏi ấy, cúi người thật sâu: “Cảm ơn anh đã chỉ điểm”.

Ngô Bình cười bảo: “Đừng khách sáo. Hiếm khi gặp được thái cổ chân nhân, ta rất vui, tiện tay giúp cô thôi”.

Cô gái hỏi: “Xin hỏi tên anh là gì?”

Ngô Bình đáp: “Ta là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, Lý Huyền Bình”.

Cô gái sững sờ: “Hoá ra là Hoàng đế Thiên Võ, nghe danh đã lâu”.

Ngô Bình hỏi: “Có thể cho ta biết quý danh của cô được không?”

Cô gái đáp: “Có lẽ Bệ hạ biết đến tôi. Tôi chính là Nam Hải Vương”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Cô là Nam Hải Vương?”

Đúng lúc này, mười mấy luồng sát khí ở bốn bề khoá chặt Nam Hải Vương. Cô ấy sa sầm mặt: “Bệ hạ, xin hẹn ngày tái ngộ, tôi phải đối phó với lũ gian ác này!”

Ngô Bình hơi cau mày. Anh biết những kẻ này đục nước béo cò, thừa lúc Nam Hải Vương độ kiếp bèn đến giết cô ấy. Lấy mạng người khác khi người ta đang đau yếu!

Anh bảo: “Nam Hải Vương, sức khoẻ của cô đang yếu, đám người này có không ít kẻ mạnh, có cần ta giúp không?”

Nam Hải Vương nhìn anh: “Nếu tôi chết, chẳng phải sẽ càng có lợi với Bệ hạ sao?”

Ngô Bình cười bảo: “Đúng vậy. Nhưng không dễ gặp được thái cổ chân nhân, ta không muốn cô chết”.

Dứt lời, anh giải phóng Thánh uy, khí tức khủng khiếp ấy đang cảnh cáo những kẻ đang muốn ra tay, ai xông đến đây sẽ phải chết!

Thánh uy vừa xuất hiện, mọi sát khí lập tức biến mất.

“Không ổn rồi! Có Thánh nhân! Đi mau!”, có kẻ hoảng hốt kêu lên rồi bỏ chạy đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play