Chương 3864
Cá sấu thần: “Có, nếu không giữ liên lạc thì bọn họ sẽ không cho phép ta trấn thủ nơi này”.
Ngô Bình: “Với hiểu biết của mày về Tộc hải nhân, theo mày, liệu còn họ có chấp nhận thần phục các thế lực trên đất liền không?”
Cá sấu thần lắc đầu lia lịa: “Chắc chắn không. Tộc hải nhân chỉ thần phục Hải Hoàng. Năm xưa Tiên quốc cường thịnh là vậy mà vẫn không thể hiệu lệnh được tộc hải nhân”.
Nó ngập ngừng giây lát mới nói: “Muốn tộc hải nhân thần phục thì cách duy nhất chính là bắt Hải Hoàng của bọn họ thần phục. Chỉ cần Hải Hoàng bằng lòng quy thuận, như vậy toàn bộ tộc hải nhân đều sẽ quy thuận”.
Ngô Bình: “Mày sát hại biết bao người vô tội, vốn dĩ tao đã muốn giết mày. Nhưng mày vẫn còn chút tác dụng, tạm thời tao sẽ giữ lại cái mạng này của mày. Từ giờ, mày phải làm những việc tao sai bảo”.
Cá sấu thần: “Vâng, tiểu nhân tuân mệnh!”
Ngô Bình: “Mày cứ chờ ở đây, không được làm người khác bị thương nữa. Nếu như có tin tức về con của biển thì phải báo cáo với tao ngay lập tức. Tao sẽ gieo một cấm chế vào thân thể mày, mỗi một lời nói, hành động hay suy nghĩ của mày đều sẽ bị tao biết hết. Thế nên đừng hòng bịp tao, bằng không mày sẽ chết rất thảm đấy”.
Cá sấu thần vội vàng gật đầu: “Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thánh nhân”.
Ngô Bình: “Ừ, mày cứ thả lỏng tinh thần, để tiếp nhận sự điều khiển của bổn Thánh”.
Ngô Bình từng tu luyện Thiên Man Kinh nên rất quen việc khống chế điều khiển các sinh linh. Chỉ lát sau, Cá sấu thần đã cảm nhận được nơi quan trọng nhất trên thân thể đã có chút biến đổi, rõ ràng nó đã bị khống chế rồi”.
Mười lăm phút sau, Ngô Bình buông tay ra, hỏi nó: “Cá sấu thần, mày có hiểu rõ tình hình trên đảo Rùa Tiên không?”
Cá sấu thần đáp: “Biết ạ, ta từng đánh nhau với nó khá nhiều lần. Con rùa biển tinh đó có lai lịch đáng gờm, chủ nhân của nó là một tu sĩ tiên đạo vô cùng đỉnh, tự xưng là Nam Hải Câu Ngao Khách. Mấy năm nay vẫn bế quan, con rùa biển tinh đó liền chiếm đảo xưng vua, hưởng thụ niềm vui nhân gian”.
Ngô Bình: “Câu Ngao Khách gì kia có tu vi gì, so với Hải Hoàng thì sao?”
Cá sấu thần: “Tất nhiên là kém hơn Hải Hoàng, sức chiến đấu cấp Đạo Tổ tất nhiên sẽ khác biệt rồi ạ”.
Ngô Bình: “Mày đi bắt con rùa biển tinh kia tới đây”.
Cá sấu thần cười khổ: “Thánh nhân ơi, thực lực của hai chúng ta sêm sêm, ta chỉ e không bắt được nó”.
Ngô Bình: “Không sao, mày cứ dẫn nó tới đây, tao sẽ chém nó giúp mày”.
Cá sấu thần ngẩn ra: “Thánh nhân, thế người tự giết chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Ngô Bình: “Rùa biển tinh kia đã có chủ nhân, tao không giết được, mày sẽ giết nó”.
Cá sấu thần rầu phát khóc, nó còn muốn nói thêm nhưng lại không biết dù có nói gì thì cũng chẳng thay đổi được, đành phải gật đầu: “Vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay đây”.
Dứt lời, cá sấu thần liền tiến về phía đảo Rùa Tiên để khiêu chiến, chỉ thấy nó đã hiện ra nguyên hình, điều khiển thần quang bay phía trên đảo Rùa Tiên mà mắng to: “Rùa biển, dám ra đây đánh một trận với ta không? Lần trước ta có việc nên chưa giáo huấn mi, giờ bổn thần muốn gỡ cái mai của mi ra làm bồn vệ sinh đây!”
Trên đảo Rùa Tiên, một con rùa biển khổng lồ lửa giận bừng bừng, há miệng phun ra một luồng sáng màu đen. Nhìn thấy vậy, cá sấu thần lập tức quay đầu bỏ chạy. Rùa biển liền thu ô quang về, tiếp đó biến thành một người đàn ông đầu trọc mặt đen, tay lăm lăm thanh đao lớn, vừa đuổi theo vừa mắng to: “Cá sấu! Hôm nay ta không chặt mi ra nấu canh thì ta chính là rùa đen rụt đầu!”
Cả hai một trước một sau rời đi, chỉ thoáng chốc đã tới thần đảo Cá Sấu.
Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên không trung, từ từ đè ép xuống bên dưới, con rùa biển to đùng kia liền bị dí trên đảo, bốn chân khua loạn, tức giận gào to: “Kẻ nào dám tập kích ông đây hả?”