Thật ra Ngô Bình cũng hiểu là trong đại dương này có giống một tộc người sinh sống, tách biệt với lục địa, gọi là tộc hải nhân. Họ có thể thở trong nước, dân cư đông đảo, tộc hải nhân ít khi qua lại với lục địa, vì thể chất của họ mạnh hơn, cảm thấy người trên lục địa quá yếu, không xứng kết giao.
Ngô Bình: “Mày nói là đứa con của biển kia sắp được sinh ra?”
Cá sấu thần dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, trong phạm vi nghìn dặm quanh đây thôi, ta đảm bảo!”
Ngô Bình: “Sao mày dám chắc chắn con của biển được sinh ra ở đây?”
Cá sấu thần: “Vì tiểu nhân biết bí mật của con của biển. Ngoài tộc nhân của Hải Hoàng và ta ra thì không còn tu sĩ nào khác biết được bí mật này!”
Ngô Bình nghe nó nói vậy cũng thấy hứng thú, bèn hỏi: “Bí mật gì?”
Cá sấu thần liếc trái ngó phải, sau đó bí mật truyền âm: “Thánh nhân, con của biển thực ra chính là Hải Hoàng tiền nhiệm chuyển kiếp!”
Ngô Bình hỏi: “Sao mày biết?”
Cá sấu thần khẽ thở dài: “Thật ra trước khi tiểu nhân trở thành Thần tộc đã từng là một đại tướng dưới trướng Hải Hoàng, theo ông ta chiến đấu khắp trời nam đất bắc. Năm xưa, lúc thiên kiêu của Thần tộc, cũng chính là Thần vương Obis chém chết Hải Hoàng, ta đứng ở cách đó không xa đã tận mắt chứng kiến. Lúc ấy, Hải Hoàng đã bị giế t chết ở gần nơi này, ta có thể cảm nhận được có một phần khí tức của Hải Hoàng đã chìm xuống đáy biển, chỉ chờ phục sinh”.
Ngô Bình: “Nói vậy tức là trước giờ chỉ có đúng một Hải Hoàng?”
Cá sấu thần gật đầu: “Thể chất của Hải Hoàng cực kỳ đặc biệt, có tên là ‘thân thể Bách Kiếp Bất Tử’. Loại thể chất này vô cùng đáng sợ, sau mỗi lần chết thì tư chất và thực lực lúc sống lại sẽ được tăng lên rất nhiều”.
Ngô Bình: “Một đại tướng dưới trướng Hải Hoàng như mày lại muốn gia nhập Thần tộc?”
Cá sấu thần cúi đầu: “Lúc trước ta đã tận mắt thấy được sự lớn mạnh của Thần tộc, thế nên mới quyết tâm trở thành Thần tộc. Đánh không lại, vậy thì gia nhập thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Ngoài chuyện kia ra, mày còn biết gì nữa?”
Cá sấu thần: “Tiểu nhân còn biết, sau khi con của biển qua 12 tuổi thì mới có thể khôi phục trí nhớ”.
Ngô Bình hỏi: “Năm xưa thực lực của Hải Hoàng thế nào?”
Cá sấu thần: “Còn mạnh hơn cả Đạo Tổ, thậm chí có thực lực tương đương Đạo Tôn. Người là Thánh nhân, chắc hẳn cũng biết là cảnh giới tu luyện không thể đánh giá chính xác thực lực của một cá nhân”.
Ngô Bình: “Trong biển cả mênh mông rộng lớn này chỉ có đúng một Hải Hoàng đó thôi sao?”
Cá sấu thần: “Cũng không hẳn. Thật ra trong tộc hải nhân có đến bốn gia tộc mang huyết mạch Hải Hoàng. Gia tộc nào xuất hiện con của biển trước thì gia tộc đó nắm quyền khống chế cả một thời đại”.
Ngô Bình: “Mày cứ ở mãi nơi này là đang có ý đồ gì với Hải Hoàng?”
Cá sấu thần lộ vẻ nghiêm túc: “Một ngày làm chủ nhân thì cả đời vẫn là chủ nhân! Ta ở đây đương nhiên là để bảo vệ nơi này chờ Hải Hoàng đại nhân trở về!”
Ngô Bình lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Bảo vệ? Nếu mày trung thành như vậy thì đã không nói chuyện này cho tao biết”.
Cá sấu thần đáp: “Bởi vì người là Thánh nhân mà. Thánh nhân chính là người có lòng bao dung nhất, luôn coi trọng đại thế của Nhân tộc, thế nên để người biết cũng chẳng sao, chưa biết chừng còn giúp ích cho Hải Hoàng ấy chứ”.
Câu này không phải nịnh hót mà chính là lời thật lòng. Ngô Bình là Thánh nhân của Nhân tộc, gánh vác trách nhiệm phục hưng Nhân tộc, chỉ cần gặp được ai có tư chất tốt thì nhất định sẽ giúp đỡ.
Anh trầm ngâm giây lát, sau đó lại hỏi: “Cá sấu thần, mày vẫn giữ liên lạc với gia tộc Hải Hoàng chứ?”