Ngô Bình nói: “Để cung lại!”

Anh vừa dứt lời, một lực hút xuất hiện, cung trên tay người nọ bay lên rồi nằm trong tay Ngô Bình.

Người nọ tức tới mức giậm chân nhưng không dám nán lại, thuyền hải tặc chui vào trong nước, biến mất không thấy tăm hơi.

Một cây cung màu vàng xuất hiện trong tay Ngô Bình, trên cung khắc đầy kí hiệu của thần tộc: “Đây là cung của thần tộc!”

Cất cung thần, anh đứng trên tàu chỉ huy, tới biên giới hải vực Thiên Võ. Mỗi lần tới một đảo, anh đều lộ mặt, người trên đảo thấy Nhân Hoàng thì đều vui mừng, dâng lên quà tặng trân quý nhất.

Cứ như vậy, Ngô Bình đi khắp biên giới hải vực Nam Hải suốt một tháng, hễ gặp đảo là anh đều tiến tới. Thế lực trên những đảo này đều tuyên bố gia nhập Thiên Võ, trở thành một phần của đế quốc.

Biên giới quá lớn, hơn nữa còn có ý nghĩa không nhỏ, vì dù là Tiên Quốc cường thịnh, hải vực cũng chỉ có mấy chục nghìn dặm. Long Quốc mạnh mẽ nhất cũng không thể kiểm soát biên giới ở Nam Hải, thậm chí còn chẳng làm gì được Ngao Tiên Đảo.

Nhưng Ngô Bình biết, muốn kiểm soát biên giới biển thì không phải chuyện dễ, anh nhất định phải khiến các thế lực lớn ở đây cảm nhận được sự mạnh mẽ của nước Thiên Võ.

Lúc này, một tia sáng xuất hiện trên chiến hạm, một tu sĩ quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Thần Ngạc Môn tấn công chúng tôi trên đảo nhỏ, đang giết người đốt đồ, cầu xin Nhân Hoàng phái binh giúp!”

Đây không phải lần đầu Ngô Bình ra tay, anh nói với người đảo nhỏ, một khi gặp nguy hiểm, có thể cầu cứu Thiên Võ bất cứ lúc nào, xin gì được nấy. Vì vậy trong một tháng này, anh xuất binh cứu viện không ít đảo nhưng đụng phải đều là vài thế lực nhỏ như hải tặc này nọ mà thôi.

Nhưng lần này, người ra tay là Thần Ngạc Môn, đây là một thế lực lớn, ngay cả Nam Hải Vương cũng chọn cách thờ ơ với nó.

Ngô Bình dẫn binh tới đảo là thấy cảnh rất nhiều yêu tu đang tấn công, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm.

Anh ra lệnh một tiếng, một trăm nghìn tinh binh nhảy vào, đánh giết yêu tu Thần Ngạc Môn. Những yêu tu này không phải đối thủ tinh binh, rất nhanh đã bị diệt phần lớn.

Ngô Bình đang đứng trên không trung, rất nhanh đã có người phát hiện ra anh, đó là một quái vật đầu cá sấu thân người, nó gào lên, phóng tới chỗ Ngô Bình.

Ngô Bình cũng chẳng thèm liếc cái nào, tay vung ra một tia kiếm quang, người đầu cá sấu bị chém thành nhiều mảnh. Sau đó, một trăm nghìn kiếm khí tung hoành, hiệp trợ đại quân diệt yêu binh. Tổng cộng tốn không tới một giờ, một trăm nghìn yêu binh trên đảo đã bị diệt.

Một tên người đầu cá sấu bị áp tới trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình hỏi: “Mày có thân phận gì trong Thần Ngạc Môn?”

Quái vật nhìn chằm chằm Ngô Bình, tức giận nói: “Ngạc Thần Môn sẽ không tha cho ngươi!”

Ngô Bình cười lạnh: “Trước kia trẫm không ra tay là vì không tìm được lý do, giờ Thần Ngạc Môn dám đánh giết con dân nước Thiên Võ, trẫm nhất định sẽ diệt!”

Một tháng này, Ngô Bình đã điều tra rõ ràng về Thần Ngạc Môn, anh dùng một chưởng đánh chết quái vật, sau đó một mình tới Thần Ngạc Môn.

Thần Ngạc Môn khống chế rất nhiều đảo, môn đồ chủ yếu là ở trên đảo Ngạc Thần.

Ngô Bình lên đảo, thần niệm mạnh mẽ quét qua toàn đảo, trong nháy mắt đã khóa chặt lên con cá sấu khổng lồ. Con cá sấu này dài hơn vạn thước, cơ thể nấp trong một cung điện khổng lồ. Mỗi ngày, môn đồ của Thần Ngạc Môn sẽ mang tới nhiều sinh linh, gồm cả người sống, ném vào trong điện để cho con cá sấu ăn uống thỏa thích.

Thấy con cá sấu khổng lồ kia, Ngô Bình bất ngờ, rõ ràng là một con yêu nhưng nó lại có khí tức thuần túy của thần tộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play