Rất nhanh, Ngô Bình đã chọn được một loại thủy hạm. Loại thủy hạm này có thể chở một trăm nghìn quân, chiến hạm có sức mạnh tương đương một Đại La Kim Tiên sơ kỳ. Thứ Ngô Bình coi trọng chính là thần thông hệ Thủy của thủy hạm, ví dụ như có thể phóng ra mũi tên nước, lợi dụng nước biển, biến chúng thành một trăm nghìn mũi tên nước. Những mũi tên nước này còn có thể biến thành mũi tên băng, từ đó tăng lực sát thương.
Trừ mũi tên nước thì còn thuật tạo sóng thần, lá chắn nước,… cực phù hợp với việc tác chiến trên mặt nước. Nhưng một con thuyền lại có giá tới tận một trăm tỷ đồng Thần Long.
Ngô Bình cắn răng, quyết định mua mười cái, tổng cộng một nghìn tỷ đồng Thần Long.
Chiến hạm lần lượt được truyền tống tới, Ngô Bình bỏ vào biển, phái ra tinh binh lên thuyền luyện tập.
Rất nhanh, mười thủy hạm xuất hiện tên biển, một chiếc dài mấy nghìn mét, cao mấy trăm mét, vô cùng oai phong khí phách.
Ngô Bình lên tàu chi3n chỉ huy, tàu chi3n chỉ huy này được trang bị cực tốt, mua nhiều thủy hạm, người bán sẽ thăng cấp thủy hạm đầu tiên lên tàu chi3n chỉ huy.
Tàu chi3n vững vàng lướt trên mặt nước, nó có ba kiểu di chuyển: Một là bình thường, tốc độ không nhanh không chậm, chỉ như một đội thuyền bình thường, không quá tốn năng lượng; Hai là mở ra hình thức chạy trốn bằng đường thủy, chìm xuống dưới biển rồi lao đi với tốc độ cực nhanh; cuối cùng là hình thức chiến đấu, với hình thức này, quanh tàu sẽ tạo thành kết giới, vô cùng tốn năng lượng.
Tàu vừa chạy được một đoạn, Ngô Bình mở ra hình thức chạy trốn bằng đường thủy, ngay lập tức, bên ngoài chiến hạm được bọc một tầng hơi nước rồi biến mất.
Một khắc sau, thủy hạm xuất hiện ở vị trí cách đó vạn dặm.
Lúc này, quanh tàu chỉ huy không có chiến hạm nào, nó vừa xuất hiện là phát hiện cách đó không xa có một chiếc thủy hạm tương đương, bên trên khoang tàu có một lá cờ đỏ như máu tung bay, bên trên cờ là hình loan đao màu bạc, bên trên loan đao có một đóa hoa màu đen.
Thấy lá cờ, Ngô Bình có chút bất ngờ, anh hỏi: “Đây là thuyền của ai?”
Một đại thần nói: “Bệ hạ, đây là thuyền của hải tặc!”
Ngô Bình: “Hải tặc?”
Đại thần bổ sung: “Có lẽ là hải tặc Hoa Mai Đen đứng thứ 35 trên bảng xếp hạng hải tặc Nam Hải”.
Ngô Bình: “Nam Hải có nhiều hải tặc lắm à?”
Đại thần: “Vâng, đảo ở Nam Hải nhiều như sao trên trời, dân cư đông đúc, mậu dịch phát triển. Những hải tặc này chuyên cướp bóc người buôn bán lui tới đây”.
Ngô Bình: “Hiện tại vận chuyển hàng hóa cũng đâu nhất thiết phải đi đường thủy?”
Đại thần: “Bệ hạ, như khoáng thạch, vải vóc, lương thực gì đó thì đa phần vẫn dùng đường thủy mà”.
Lúc này, chiến thuyền hải tặc chợt đổi hướng, lao về phía tàu chỉ huy. Ân Thiên Giáp lập tức cảnh cáo: “Hoa Mai Đen, mau lui lại! Trên tàu là hoàng đế Thiên Võ, không phải người các ngươi có thể trêu vào”.
Trên thuyền hải tặc truyền tới từ hừ lạnh, có vẻ khá khinh thường Ân Thiên Giáp.
Ngô Bình thấy trên tàu hải tặc có một người đang giương cung nhắm ngay tàu chỉ huy. Đó là cung tên màu vàng, dây cung rung động, một tia sáng màu vàng bay tới, nửa đường biến thành mũi tên ánh sáng dài đến cả nghìn mét, uy lực kh ủng bố.
Thấy cung tên, ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Cung này không tệ nha!”
Nói xong anh vung tay, một bàn tay ánh sáng thần thánh bay ra, dễ dàng đỡ được mũi tên, sau đó bàn tay lớn lại vung, một chưởng ấn màu vàng bổ về phía thuyền hải tặc.
Người bắn tên hoảng hốt, lập tức rời vị trí, khởi động đại trận phòng ngự của thuyền hải tặc, một màn nước khổng lồ dâng lên.
“Bùm!”
Chưởng ấn màu vàng đánh lên màn nước, màn nước nổ mạnh, thuyền hải tặc dao động dữ dội. Bọn hải tặc hoảng sợ, tự biết không địch lại, nhanh chóng mở ra hình thức chạy trốn bằng đường thủy, muốn thoát khỏi hiện trường.