Anh đứng trên cao rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thâu quan sát xung quanh. Ngay sau đó, anh đã nhìn thấy dưới lớp tham thạch dưới lòng đất đã che lấp một cung điện hoang tàn. Do vỏ trái đất vận động nhiều năm nên nhiều đồ đạc trong cung điện đã bị dòng nước đẩy lên trên, vì thế người dân ở đây mới đào được.
Ngô Bình vung tay lên, mặt đất chấn động, cung điện chôn sâu dưới lòng đất ngoi lên đón ánh mặt trời.
Cung điện đã rất tàn tạ, nhưng quy mô của nó rất đáng kinh ngạc, thậm chí còn to hơn hoàng cung hiện tại của Ngô Bình.
Trong cung điện có rất nhiều hài cốt và các đồ dùng, hầu hết đều đã hư hỏng, nhưng cũng có nhiều thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Điều kỳ lạ là cung điện hoang tàn này đã rất tàn tạ rồi, nhưng vẫn giữ được bộ khung hoàn chỉnh, hơn nữa cửa điện vẫn đóng, đến khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình cũng không nhìn xuyên qua được.
“Xem ra trong cung điện này có giấu càn khôn”, anh quan sát một lát rồi giơ tay ấn vào cửa điện, thử mở nó ra.
Song cánh cửa vẫn đóng chặt, không hề nhúc nhích.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi truyền âm từ xa nghìn dặm cho Lý Nguyên Tượng đến, cậu ấy có Chí Tôn Vu Thể nên chắc sẽ mở được.
Không lâu sau, Lý Nguyên Tượng đã đến, cậu ấy vẫn đang tu luyện trong điện đường Võ Đạo, lâu lắm rồi không ra ngoài.
Nhìn thấy đại điện này, Lý Nguyên Tượng hơi ngẩn người rồi nói: “Bố, con cảm thấy rất thân thiết với nơi này”.
Ngô Bình: “Ở đây có khí tức Thiên Vu, Hỉ Bảo, con thử đi!”
Hỉ Bảo gật đầu, sau đó giơ tay ấn lên cửa. Ngay sau đó, cánh cửa phát sáng rồi mở ra, bên trong là một không gian rộng rãi.
Ngô Bình: “Quả nhiên có Động Thiên, Hỉ Bảo, con vào đi, khéo lại có thu hoạch gì đó”.
Anh biết mình không có cơ duyên với nơi này nên muốn Hỉ Bảo vào thử vận may.
Hỉ Bảo gật đầu rồi bước nhanh vào, ngay sau đó, một tia sáng mạnh loé lên, cả đại điện đã biến mất.
Ngô Bình ngẩn ra tại chỗ rồi lẩm bẩm: “Xem ra Hỉ Bảo được dẫn tới một thời không khác rồi”.
Anh không hề lo về Hỉ Bảo, cậu ấy có vận khí lớn, thực lực mạnh, chuyến này đi sẽ không có nguy hiểm gì, mà chỉ có thêm thu hoạch.
Nhưng anh đã đến đây rồi thì không thể đi tay không được, anh phát hiện đi tiếp xuống phía dưới cung điện có rất nhiều đồng tinh chất. Chúng quý hơn mỏ đồng bên trên nhiều, ngoài ra còn dùng làm thần binh lợi đao được.
Anh đào một đống lớn rồi mới trở lại con tàu.
Anh bắt đầu tu luyện tầng thứ ba của Xích Minh Bản Nguyên Kinh. Lần trước, nhờ sức mạnh sinh linh của kỷ nguyên Xích Minh mà anh đã hoàn thành được tầng thứ hai.
Tầng thứ ba của Xích Minh Bản Nguyên Kinh là tu luyện một cách giết địch có tên là Xích Minh Thất Sát Ấn.
Anh sẽ phải tu luyện bảy loại sát ấn, mỗi sát ấn ứng với một cách giết người, nếu muốn tu luyện xong thì phải mất nhiều thời gian.
Ngô Bình bắt đầu tu luyện loại sát ấn thứ nhất, nhưng anh thử nhiều lần mà vẫn không thành công. Vì thế, anh dừng lại rồi quyết định dùng sức mạnh tinh thể để luyện.
Bản chất của Xích Minh Sát Ấn thật ra cũng tương tự như sức mạnh tinh thể, nhưng nó ảo diệu hơn. Một cái là đá, một cái là ngọc, vì thế Ngô Bình đã dùng sức mạnh tinh thể để mô phỏng lại sát ấn thứ nhất. Sau đó, anh tu luyện sát ấn thật cũng không còn gặp nhiều khó khăn nữa.
Anh lấy sức mạnh tinh thể cấp hai mươi làm cơ sở, tạo ra một loại kết cấu tinh thể, kết cấu tinh thể này có thể bắt chước ra hiệu quả của Đệ Nhất Sát Ấn. Tiếp theo trông mèo vẽ hổ, mặc dù nhỏ bé thô sơ, nhưng ít nhất cũng bắt chước được ba phần tương tự.