Sau khi thử nghiệm liên tục, cuối cùng Ngô Bình cũng tìm ra then chốt, chính thức tạo ra Đệ Nhất Sát Ấn. Sau đó lại dùng Đệ Nhất Sát Ấn đẩy lùi sức mạnh tinh thể.

Đệ Nhất Sát Ấn có thể triệu hồi ra một luồng sức mạnh kh ủng bố từ trong bóng tối, gi ết chết kẻ địch trong nháy mắt. Vì vậy loại ấn này vô cùng mạnh, khi đã ra tay một là chết, hai là bỏ chạy. Bởi vì nếu là sự tồn tại mà Đệ Nhất Sát Ấn cũng không thể giết được, vậy anh bây giờ chắc chắn không phải là đối thủ.

Sau khi trời hửng sáng, tàu chi3n rời khỏi thành phố này, tiếp tục đi về phía nam, đi vào vùng đất hoang dã.

Dưới tàu chi3n là trăm vạn những ngọn núi cao lớn, xen lẫn đồng bằng và rừng rậm nguyên sơ, đa số là những vùng đất cằn cỗi, môi trường khắc nghiệt, dân cư cũng khá thưa thớt.

Ngô Bình thân là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, là Thánh nhân, đám hạ thần đương nhiên cũng hết sức cẩn thận, sớm đã tra xét tuyến đường ở phía trước tàu chi3n. Không bao lâu sau, Ân Thiên Giáp tới báo: “Bệ hạ, đường đi phía trước có người đứng trong không trung đã khá lâu, hình như đang đợi bệ hạ. Người của chúng ta tiến đến hỏi thì bị hắn chém một phát kiếm vào ba lính gác”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Giết lính của ta, người này không có ý tốt”.

Ân Thiên Giáp: “Bệ hạ, theo lời của lính báo về, người này có lẽ là một vị Tán Tiên”.

Tán Tiên là chỉ những tu sĩ một thân một mình lập ra Linh Đài, không lệ thuộc vào Tiên giới, cũng không lệ thuộc vào tông môn tu tiên nào đó.

Đa số Tán Tiên rất khốn khổ, dù sao thì một người liệu có thể nắm giữ được bao nhiêu tài nguyên chứ? Vì vậy đa số Tán Tiên không bao lâu sau đã ngã xuống rồi. Nhưng cũng có một số Tán Tiên trải qua rất nhiều tai kiếp, tu vi tinh thâm, họ thường ở cấp Chân Tiên, còn có năng lực ngang bằng với Đại La.

Ngô Bình: “Tăng tốc về phía trước!”

Tốc độ của tàu chi3n được gia tăng, chẳng mấy chốc mọi người ở đây đã nhìn thấy người đó. Đây là một cậu bé mặc chiếc áo màu tím, trông chạc mười tuổi, mày xinh mắt đẹp, ngồi trên một đám khí màu xanh, mặt hướng về tàu chi3n.

Tàu chi3n dừng lại, Ân Thiên Giáp trầm giọng hỏi: “Phía trước là ai đó?”

Cậu bé thản nhiên nói: “Tán Tiên, Trần Sư Ngã!”

Nghe thấy cái tên Trần Sư Ngã này, mặt Ân Thiên Giáp hơi biến sắc, anh ta thấp giọng nói: “Bệ hạ, Trần Sư Ngã này rất nổi tiếng, một trăm năm trước từng giế t chết Đại La Kim Tiên!”

Ngô Bình gọi Hỏa Hoàng Nhi tới: “Hoàng Nhi, kiếm thuật của người này rất tốt, con đánh thử hắn xem”.

Hỏa Hoàng Nhi cười hì hì một tiếng: “Vâng bố”.

Hoả Hoàng Nhi đã là cô gái trưởng thành, khuôn mặt xinh đẹp độc nhất vô nhị, cô bé hóa thành một ánh lửa, dừng ở trước mặt Trần Sư Ngã rồi nói: “Này, bố tôi bảo tôi đánh cậu, cậu chuẩn bị xong chưa?”

Sắc mặt của Trần Sư Ngã lập tức trở nên vô cùng khó coi, cậu ta lạnh giọng nói: “Tiểu nha đầu, chọc giận Tán Tiên đây thì hậu quả nghiêm trọng đấy!”

Thiên Cực Kiếm Kinh của Hỏa Hoàng Nhi đã đạt đến cấp mười lăm, bản thân cô bé lại là người có thiên phú, lai lịch cũng không tầm thường, đương nhiên không coi Tán Tiên nhỏ bé này ra gì.

Cô bé hừ một tiếng: “Cậu nói nhảm quá rồi đấy, ăn một kiếm của tôi đi”.

Chẳng hề nhìn thấy ánh kiếm cô bé vung ra, bàn tay trắng trẻo chỉ một cái, xung quanh Trần Sư Ngã đột nhiên xuất hiện vô số phi kiếm dài nửa tấc, chúng càng ngày càng nhiều, mỗi một phi kiếm đều ẩn chứa sát khí kinh sợ!

Trần Sư Ngã giật nảy người, vội vàng vung ra ánh kiếm, nhưng cậu ta vừa vung ra thì đã bị mấy trăm phi kiếm này chém nát. Sau đó ánh kiếm chuyển động, mái tóc đen của cậu ta đã bị cạo trọc rồi, theo đó toàn thân chợt cảm thấy lạnh lẽo, quần áo cũng bị cắt thành những mảnh nhỏ.

Trần Sư Ngã biến thành một người “trần như nhộng”, đứng ngây ngốc trong gió, gió thổi qua mà lạnh cóng cả người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play