Có các trận kỳ này rồi, anh cũng có thể bày trận pháp này, đương nhiên với một bảo bối như vậy thì anh phải cất ngay đi.

Khi thấy Ngô Bình đã phá vỡ đại trận, một nhóm tu sĩ đang trốn một chỗ nhìn lén lập tức biến sắc mặt rồi vội vàng chạy mất.

Lúc này, có một quần thần đến báo: “Bệ hạ, đi tiếp là tới Nam Hoang rồi ạ”.

Cuối phía Nam là núi Bách Vạn, xen với bình nguyên và thung lũng. Ở đây có rất nhiều Man dân sinh sống, họ thường sinh hoạt theo hình thức bộ lạc với lối sống hoang dã và hiếu chiến.

Ngô Bình: “Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây, các ái khanh có thể xuống dưới, không nhất thiết phải ở lại trên tàu”.

Đương nhiên các đại thần sẽ không rời đi, nhưng có vài người trẻ ham vui thì vẫn xuống thành trì bên dưới dạo chơi và trải nghiệm cuộc sống về đêm ở đây.

Tuy Ngô Bình vẫn đang ngồi ở đầu tàu, nhưng bản tôn của anh đã lặng lẽ rời đi. Anh dẫn Đỉnh Nhi, Khả Nhi và Đường Tử Di cùng Nhậm San San xuống một con phố dưới thành trì này.

Thành trì này nằm ở biên giới Man Hoang, có tên là thành Nam Hội. Man tộc ở phía Nam thường xuyên đến đây buôn bán, vì thế kinh tế của Nam Hội rất phát triển, dân số ở đây vào khoảng hơn 30 triệu người, thành dài vài trăm dặm và chia thành nhiều khu dân cư lớn nhỏ.

Đỉnh Nhi ngồi trên cổ Ngô Bình, còn Khả Nhi ngồi trên lưng Đông Hoàng, cùng kỳ và Tiểu Hoàng Long cũng đi bên cạnh, vì thế đoàn của họ đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Hoả Hoàng Nhi cũng đi theo, cô bé đang tu luyện ở Côn Luân Kiếm Cung. Cô bé đột phá cảnh giới thần tốc, đến nay đã tu luyện Thiên Địa Kiếm Kinh trên cấp Ngô Bình, cô bé vừa hoàn thành tầng thứ 15.

Trên phố có rất nhiều đồ ăn, Đỉnh Nhi cầm đầy tay và ăn rất vui vẻ.

Họ đi dạo một lát thì thấy phía trước có vẻ huyên náo, vì họ đã đến khu kinh doanh. Trên phố toàn là các sạp hàng, chủ hàng hầu hết đều là man dân ở phía Nam, họ bán đủ thứ, từ da thú, ngọc, đao, cung…

Ngô Bình đi qua các gian hàng, nhưng không thấy có đồ gì giá trị, mãi tới khi anh đi tới quầy hàng của một bà lão. Sạp của bà ấy chỉ bày các món đồ vụn vặt, vì thế chẳng có ai hỏi mua.

Ngô Bình chợt dừng bước, anh nhặt một thanh đoản kiếm bị gãy, thân kiếm có khí tức Vu đạo mờ nhạt. Tuy khí tức này rất mỏng manh, nhưng anh vẫn có thể cảm thấy nó là khí tức của Vu đạo.

Anh hỏi: “Bà ơi, bà lấy những thứ này ở đâu ạ?”

Bà lão mặc đồ da thú, ánh mắt hiền từ, bà ấy cười đáp: “Chàng trai, đây là đồ mà người trong tộc tôi đào được”.

Ngô Bình: “Nhà bà đào ở đâu?”

Bà lão: “Mỏ đồng, chúng tôi đào đồng rồi bán sang đây cho các cậu đấy”.

Ngô Bình: “Bà thuộc bộ lạc nào?”

Bà lão: “Chúng tôi là người của bộ lạc Đại Khang”.

Ngô Bình: “Cháu mua hết chỗ này”.

Anh trả tiền xong thì bảo người cất đồ đi rồi mang trở lại con tàu chi3n.

Anh dặn người nhà để ý tới bọn trẻ, còn mình thì đến bộ lạc Đại Khang.

Bộ lạc ấy cách nơi này hơn 5000 dặm, nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như một cái chớp mắt thôi.

Đến nơi rồi, anh đã nhìn thấy ngay mỏ đồng đang được khai thác, mỏ này đã bị đào mấy nghìn năm nhưng vẫn chưa đào hết.

Ngô Bình không có hứng thú với mỏ này, anh chỉ muốn biết bên dưới mỏ có thứ gì liên quan đến truyền thừa Vu đạo hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play