Ngô Bình nhìn gã rồi nói: “Ngươi là Đại Thần à?”
Ngũ Ương Đại Thần thờ ơ nói: “Ta nhận lệnh đến giết ngươi, Đại Tai Ương Thuật”.
Gã tung một chưởng lên cao, quanh người Ngô Bình bị các sợi tơ màu đen quấn lấy, các đầu của sợi tơ cắ m vào người anh, ương khí theo đó tiến vào bên trong, đây chính là Đại Tai Ương Thuật, nhờ nó là Ngũ Ương Đại Thần mới nổi tiếng.
Khi ương khí tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, dân chúng thấy thế thì đều lo sốt vó: “Nhân Hoàng cẩn thận”.
Dù họ không biết đó là gì, nhưng cũng biết Nhân Hoàng đang gặp nguy hiểm, vì các sợi tơ màu đen kia trông có vẻ chứa đầy tà khí.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Dám phóng tai ương với ta, đúng là múa rìu qua mắt thợ! Phản phệ Đại Tai Ương Thuật!”
Ngô Bình khởi động tai tàng, sức mạnh tai nan khủng khiếp thuận theo sợi tơ phản kích lại Ngũ Ương Đại Thần.
Người Ngũ Ương Đại Thần lập tức bốc cháy, nhưng miệng lại phun ra băng, một chứng bệnh đáng sợ đã sinh sôi trong người gã.
“Không thể nào! Không, Nhân Hoàng tha mạng, xin tha mạng”, gã gào lên, nhưng giọng nói cứ xa dần, mọi người đều ngẩn ra, Nhân Hoàng không sao ư?
Lát sau, cơ thể của Ngũ Ương Đại Thần bắt đầu biến đổi, xương gãy, thịt nát, nội tạng hỏng hết, mắt mù, tai điếc…
Không lâu sau, Ngũ Ương Đại Thần đã biến thành đống bùn nhão và bốc mùi hôi thối.
Ngô Bình không thèm nhìn gã nữa mà vẫy tay với người dân ở Linh Châu rồi tiếp tục chuyến đi xuống phía Nam.
“Cái gì?”, ba Đại Thần trong thần điện thấy thế thì đều chấn động.
“Đáng chết! Mau cho chiến thần xuất mã, nhất định phải giết được người này”, một người gào lên.
Loáng cái, tin Nhân Hoàng gi ết chết yêu quái và Đại Thần đã lan khắp trên mạng Tiên và truyền tới mọi nơi, thậm chí có người còn quay lại cảnh đó rồi phát lên mạng.
Chẳng mấy chốc, đại thần phụ trách mảng tin tức đã tới báo: “Bệ hạ, nước long đã bày đại trận ở phía trước, hòng cản bước người xuống phía Nam”.
Các đại thần đều nổi giận nói: “Nước Long sợ rồi, họ sợ bệ hạ đến đó xong thì dân chúng ở đó sẽ quy hàng hết đây mà”.
Ngô Bình: “Ta có thể chém Đại Thần thì nước Long sao cản bước nổi?”
Đại thần kia nói: “Bệ hạ, nước Long đã cho cao thủ bày đại trận ở trạm tiếp theo của mình. Đại trận này có tên là Lưỡng Nghi Vi Trần, do một vị Đạo Tổ tạo ra nên có uy lực rất mạnh”.
Một đại thần khác nói: “Đại trận là vật chết, mình cứ đi vòng qua thôi”.
Lập tức có người nói: “Không, nếu bệ hạ đi vòng qua thì còn gì là thể diện nữa? Bệ hạ không thể đi vòng qua, mà phải đường đường chính chính phá vỡ đại trận”.
Ngô Bình: “Có cái đại trận cỏn con thôi mà, có gì khó đâu”.
Vào lúc hoàng hôn, thành trì phía trước đã bị một luồng sáng màu đen trắng che phủ, luồng sáng này chính là đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần.
Ngô Bình nắm rõ ý nghĩa Âm Dương, mà Lưỡng Nghi cũng từ ý nghĩa Âm Dương mà ra nên anh chỉ cần khởi động khả năng nhìn xuyên thấu là có thể tìm thấy điểm sơ hở của đại trận.
Sau đó, anh phóng một bàn tay thánh quang ra, đập nhẹ vào luồng sáng đen trắng ấy, đại trận lập tức rung chuyển, sau đó anh phát ra một chuỗi âm thanh, đại trận càng rung mạnh hơn.
Khoảng 15 phút sau, có một tiếng động lớn vang lên, đại trận Âm Dương Lưỡng Nghi Vi Trần đã hoàn toàn sụp đổ. Ngô Bình vung tay tiếp lên thì có 24 trận kỳ bay vào tay anh.