Ngô Bình: “Thật đáng thương!”

Anh vừa nói dứt câu thì ông ăn xin thấy tứ chi của mình nóng lên, sau đó ông ấy kinh hãi phát hiện tay chân của mình đang mọc ra, toàn thân ông ấy cũng tràn đầy sinh lực như trẻ ra 20 tuổi.

Ông ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ rồi bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn Nhân Hoàng ban ơn!”

Ngô Bình nhìn về phía Bắc của thành thì thấy đó là một vùng núi cằn cỗi, anh lạnh giọng nói: “Yêu quái trong núi sẽ phải chịu chết”.

Anh vừa nói dứt câu đã có một màn sương đen bay từ trong núi ra rồi bay lên không trung, sau đó quỳ xuống rồi run lẩy bẩy.

Ngô Bình phát hiện đây là một con ma núi mũi đỏ mặt trắng, lông trên người chỉ có một màu tím, thoạt nhìn giống con khỉ. Nó đang quỳ và xin Ngô Bình tha mạng.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Mày đã hại con người nên đáng chết!”

Ngay sau đó có một đường kiếm loé lên, con ma núi đã bay mất đầu, còn thi thể thì rơi xuống dưới.

Dân chúng trong thành thấy thế thì mừng rỡ hoan hô và bái lạy Nhân Hoàng.

Không biết từ khi nào đã có một thần điện xuất hiện trên núi Côn Luân, có ba tu sĩ Thần tộc đứng trước một quả cầu thuỷ tinh khổng lồ trong thần điện, quả cầu thuỷ tinh đang chiếu hình ảnh Ngô Bình vi hành xuống phía Nam.

“Đại lục Côn Luân cũng có Nhân Hoàng rồi đấy”, một tu sĩ Thần tộc nói.

“Người này có dã tâm rất lớn, hắn muốn mượn uy của Nhân Hoàng để thu phục lòng dân và bành chướng thể lực. Nhất định không thể để hắn được như ý, chắc phải cử người đi giết hắn thôi”.

Tu sĩ Thần tộc thứ ba nói: “Cách này hay đấy, chúng ta sẽ giết Nhân Hoàng mà lũ người thấp kém này tôn thờ nhất trước mặt chúng, như thế chúng sẽ không còn một tia hi vọng nào nữa”.

Hai tu sĩ Thần tộc khác cũng bật cười, như thể đã nhìn thấy Nhân Hoàng kia bị Thần tộc gi ết chết trước mặt con dân của mình.

“Cho Ngũ Ương Đại Thần đi đi, Đại Tai Ương Thuật của gã đã viên mãn rồi, đến Đại Đạo Quân của Nhân tộc cũng không thể chống trả được đâu”.

“Ừm, Ngũ Ương là phù hợp nhất rồi”.

Ngay sau đó, có một tia hắc quang bay đến rồi hoá thành một người đàn ông, người này nói: “Ba vị thượng sứ có gì căn dặn?”

“Hãy đi giết Nhân Hoàng kia”.

Ngũ Ương Đại Thần nhìn vào hình chiếu trên quả cầu thuỷ tinh rồi nói: “Vâng!”

Giây sau, người này đã biến mất, một tia sáng màu đen bay ra khỏi thần điện.

Ngô Bình giết ma núi xong thì đáp xuống thành trì này, đây chính là Linh Châu.

Linh Châu là khu vực mà anh quản lý sớm nhất, khi dân chúng ở đây nhìn thấy chủ cũ của kiếm cung đã trở thành Nhân Hoàng thì đều nhảy múa ăn mừng, nhất là người của Lý Thị, họ chỉ muốn bay ngay lên con tàu chi3n.

Ngô Bình cảm thấy bùi ngùi, anh cho con tàu chi3n dừng lâu hơn, khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Con tàu đang định rời đi thì Ngô Bình chợt ngẩng lên nhìn về phía Tây, có một tia hắc quang bay đến rồi che phủ toàn bộ Linh Châu. Đây là tà khí, nếu người bình thường tiếp xúc với nó thì sẽ bị bệnh, không chết thì cũng bị thương.

Thấy tia sáng đó sắp chiếu xuống đất, Ngô Bình vung tay lên, một bàn tay khổng lồ đỡ lấy luồng sáng đó, nó lập tức tan biến.

Tu sĩ Thần tộc xuất hiện trên không, đó chính là Ngũ Ương Đại Thần, gã lạnh giọng nói: “Cũng có chút tài năng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play