Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối chuẩn bị xong rồi”.

Vù!

Một phù quang phát sáng mang theo khí tức thánh hoàng mạnh mẽ dội vào trong đầu Ngô Bình, sau đó dung hợp với dương thần của anh.

Ngay sau đó, Ngô Bình cảm thấy hình như hạm linh của Nguyên Xương này đã biến thành một phần trong anh, anh đã hiểu rõ hoàn toàn về nó. Tàu chi3n đã biến thành một hoá thân của anh, như vậy thì Ngô Bình có thể dễ dàng điều khiển nó và phát huy được uy lực mạnh nhất.

Tất cả cửa của tàu Nguyên Xương mở ra, mỗi một khoang tàu đều ứng với một thời không rộng rãi, có thể chứa đến cả tỷ binh sĩ.

Ngoài ra, các phẩu pháo và cung cũng xuất hiện.

Nhờ tàu Nguyên Xương mà thần niệm của Ngô Bình có thể dễ dàng che phủ cả đại lục Côn Luân.

Mấy ngày qua, mọi khâu chuẩn bị đã xong, các đại thần leo lên tàu Nguyên Xương, đi qua cửa khoang là họ tiến vào một không gian rộng lớn, ở đây có một đại điện.

Nhưng Ngô Bình không có mặt ở đây, anh phóng to cơ thể thành một người khổng lồ cao ba nghìn mét rồi đứng ở đầu tàu, thả sức phóng uy lực của Nhân Hoàng ra.

Bát vệ đều có mặt trên con tàu chi3n này, ngoài ra còn có đủ bá quan văn võ, họ cứ thế tiến về phía Nam.

Con tàu chầm chậm bay trên không, mỗi khi đi đến đâu, nó tạo thành một bóng râm khổng lồ đến đấy, dân chúng đều ngẩng lên nhìn. Khi họ trông thấy Nhân Hoàng ở đầu tàu cùng con tàu chi3n khổng lồ thì đều sôi trào nhiệt huyết.

“Nhân Hoàng, Nhân Hoàng kìa!”, nhiều người chưa từng thấy Nhân Hoàng, mà chỉ được nghe kể, vì thế từ người già đến trẻ nhỏ, từ trai đến gái đều nô nức ra xem. Đây là một niềm kiêu hãnh khắc vào tận xương tuỷ của họ, tuy huyết mạch Chân Nhân thái cổ trong họ có mỏng đến mấy thì niềm vinh hạnh bên trong nó cũng không bao giờ biến mất.

“Đó là tàu chi3n của Nhân tộc mình à? Oách quá!”, một cậu học trò cầm sách đã nhìn rõ con tàu, trong mắt ánh lên tia nhiệt huyết, người đó khẽ: “Mình nhất định phải đến đế quốc Thiên Võ để thực hiện khát vọng của bản thân!”

Không chỉ có chàng trai ấy, đến bác nông dân không hiểu biết sâu rộng cũng rất muốn đến đế quốc Thiên Võ. Họ có sự tín nhiệm Nhân Hoàng theo bản năng, họ tin rằng dưới sự cai trị của Nhân Hoàng, nhất định mình sẽ có một cuộc sống ấm no hạnh phúc, công bằng và không có chiến loạn cùng áp bách.

Con tàu chi3n không đi thẳng một mạch, mỗi khi tới một đại thành, nó lại dừng lại một chút để người dân được chiêm ngưỡng.

Con tàu bay rất lâu, đi qua 55 đại thành, sau đó bay thêm một đoạn nữa thì thấy một thành trì tan hoang ở bên dưới.

Khi dân chúng trong thành nhìn thấy Nhân Hoàng đi qua, chợt có một người ăn xin quỳ xuống rồi vừa vái lạy vừa hô to: “Xin Nhân Hoàng đòi lại công bằng cho tiểu nhân!”

Tuy ông ấy đã gào to hết cỡ, nhưng con tàu ở cách quá xa, lại có nhiều tạp âm ở xung quanh nên người bên trên không thể nghe thấy được. Song, điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là tàu Nguyên Xương chợt dừng lại.

Nhân Hoàng nhìn xuống người ăn xin đang quỳ dưới đất như một con kiến bé nhỏ, sau đó cất giọng nói như tiếng sấm rền lên: “Ông có gì oan ức?”

Ông ăn xin bật khóc nói: “Thưa Nhân Hoàng! Trong núi ở phía Bắc thành có một con yêu quái, nó thường xuyên tập kich du khách và thương nhân ở ngoài. Tiểu nhân từng là một phú thương ở đây, nhưng sau lần bị nó tập kích thì nhà tan cửa nát, tiền bạc cũng mất hết, thậm chí còn mất hết cả tay lẫn chân. Sau đó, nhà tiểu nhân phá sản và phải lưu lạc đầu đường xó chợ, thành một kẻ ăn xin. Nghe nói Nhân Hoàng có thể đòi lại công bằng cho dân, tiểu dân mạo muội dùng tính mạng của mình để đánh đổi, xin Nhân Hoàng hãy tiêu diệt con yêu quái ấy để trả thù cho dân chúng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play