Ngô Bình hít một hơi sâu rồi sải bước về phía sinh linh hình người ấy. Khi đến gần, anh thấy sinh linh khá giống con người, ngoại trừ việc toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy màu đen sẫm có ma văn. Móng tay của nó rất bén nhọn, tóc màu đỏ như máu, rất ngắn, sắc như kim thép.
“Ầm!”
Quái vật đột nhiên động đậy. Phía sau nó có một cái đuôi dài hơn một mét, vừa quẫy một cái đã phóng sát quang về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không nhúc nhích, sát quang đánh vào cơ thể chỉ khiến anh cảm thấy hơi đau chứ không bị thương.
Trước kia, những người bước vào Thập Thánh điện đều bị nó giết theo cách này. Nhìn thấy Ngô Bình không sao, quái vật liền gầm gừ một tiếng.
Ngô Bình cất lời: “Ngươi bị trói toàn thân, chỉ có đuôi là cử động được. Có lẽ sẽ không khó để thu phục ngươi”.
Quái vật phát ra tiếng người: “Ranh con ngông cuồng, lại gần thêm chút nữa đi, ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Ngô Bình cười khẩy: “Ta mà sợ ngươi sao?”. Dứt lời, anh vòng đến chỗ mà đuôi quái vật có thể với tới. Đuôi của quái vật dài một mét rưỡi, ở phần chóp có gai độc. Lúc này, nó quẫy đuôi một cái, tiếng rít chói tai vang lên, nhắm thẳng vào cổ Ngô Bình.
“Soạt!”
Ngô Bình chẳng buồn ngẩng đầu, chộp lấy chóp đuôi của nó rồi bẻ thật mạnh.
“Rắc!”
Xương đuôi của quái vật bị anh dùng lực bẻ gãy. Quái vật gào thét thảm thương, muốn thu đuôi về nhưng lại Ngô Bình kéo chặt, không động đậy nổi.
Ngô Bình nói: “Mười vị Đại Thánh trấn áp cộng với việc bị xích toàn thân, ngươi còn chẳng sử dụng được một phần mười sức mạnh của mình, thế mà vẫn dám kiêu ngạo trước mặt ta. Ai cho ngươi dũng khí ấy vậy?”
Dứt lời, anh nhảy lên người quái vật, cưỡi lấy nó, nắm đấm giáng xuống như mưa.
“Ầm ầm ầm!”
Sau khi đánh quái vật một trận, Ngô Bình gọi Chu Chu vào: “Chu Chu, thanh tẩy nó!”
Quái vật điên cuồng giãy giụa. Nhưng đúng như lời Ngô Bình, nó có năng lực rất mạnh, nhưng lại bị Thánh uy áp chế, có sức mà không dùng được, chỉ biết giương mắt để Ngô Bình bắt nạt mình mà thôi.
Bàn tay bé nhỏ của Chu Chu áp lên trán quái vật, một luồng sức mạnh thần thánh rót vào cơ thể nó. Con quái vật lập tức kêu gào, miệng phun ra khói đen như mực, kéo dài hơn hai giờ mới kết thúc.
Cuối cùng, quái vật không phun khói đen nữa, nằm bất động trên bệ ngọc bát giác như thể đã chết rồi.
Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được Thánh uy của mười bức tượng đã biến mất. Sợi dây vàng và xiềng xích trên người quái vật cũng tự động đứt ra. Anh không cảm nhận được ma khí yêu khí trong cơ thể quái vật, chúng cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.
Cùng lúc ấy, dáng hình của quái vật cũng thay đổi. Vảy trên người biến mất, đôi mắt trở lại như bình thường, màu tóc cũng đổi khác. Không lâu sau, quái vật biến thành hình dáng một chàng trai loài người.
Chàng trai này trông chỉ độ đôi mươi, vô cùng khoẻ mạnh tuấn tú. Được châm vài mũi kim, chàng trai ấy đột nhiên tỉnh dậy, vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Cậu đã giải thoát giúp tôi sao?”
Lòng Ngô Bình thoáng động: “Tôi đã hoá giải ma khí của cơ thể anh. Anh là ai? Vì sao lại bị mười vị Đại Thánh hợp sức trấn áp?”
Chàng trai lặng im một hồi mới đáp: “Tôi là con rể của Viêm Đế, tên Xích Tùng Tử, vì theo đuổi ý nghĩa tiên đạo nên tẩu hoả nhập ma, bị mười Đại Thánh trấn áp ở đây để tiêu trừ ma niệm. Hôm nay nếu không nhờ cậu ra tay cứu giúp, e rằng tôi sẽ không bao giờ giải thoát được”.