Dặn dò vài câu rồi Ngô Bình quay về, để Chu Chu tinh lọc xác ướp, anh muốn nhìn một chút xem cô gái này rốt cuộc có vẻ ngoài thế nào.
Nhìn thấy nữ thi, Chu Chu vung tay, một luồng sáng liền bao trùm lấy đối phương. Trong luồng ánh sáng, quanh người nữ thi toả khói đen, nữ thi cũng kêu gào thảm thiết.
Khoảng ba giờ sau, nữ thi không còn bốc khói đen nữa, đã ngã xuống bất tỉnh.
Chu Chu thu ánh sáng lại rồi đi tìm Đỉnh Nhi và Khả Nhi.
Ngô Bình đi đến bên cạnh nữ thi để quan sát. Anh nhận thấy đối phương không còn là nữ thi nữa, yêu khí và thi khí trên người đều biến mất, trở thành người sống. Nhờ có sự tôi luyện của yêu khí và thi khí, thể chất của cô gái này cực kỳ mạnh, ít nhất phải đạt đến trình độ thái cổ chân nhân đời thứ ba.
Anh vỗ nhẹ lên người cô gái. Đối phương dần tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp mở bừng ra, sau đó từ từ ngồi dậy. Cô gái sở hữu dung mạo đẹp tuyệt trần, đôi mắt linh động, nhưng ý thức lại trống rỗng.
Nhìn Ngô Bình, cô gái ấy hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình hỏi ngược: “Cô biết cô là ai không?”
Gương mặt thanh tú của cô gái vô cùng hoang mang: “Tôi không nhớ được gì cả”.
Ngô Bình bảo: “Không nhớ cũng tốt. Cô là Ngô Chân Chân, người hầu bên cạnh tôi, sau này hãy gọi tôi là cậu chủ”.
Cô gái ấy lặp lại: “Tôi tên Ngô Chân Chân, anh là cậu chủ”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Chân Chân hỏi: “Thế cậu chủ tên là gì ạ?”
Ngô Bình nói: “Lý Huyền Bình”.
Ngô Chân Chân khẽ gật đầu: “Cậu chủ Huyền Bình”.
Ngô Bình gọi Chu Thanh Nghiên vào: “Thanh Nghiên, em dạy cho cô ấy về quy tắc nhé, tiện thể hiểu thêm về thế giới này”.
Chu Thanh Nghiên đáp lời: “Vâng. Huyền Bình à, cô gái này có lai lịch thế nào vậy?”
Ngô Bình nói: “Người mệnh khổ, trước đây là yêu, vừa biến thành người”.
Chu Thanh Nghiên kéo tay Ngô Chân Chân: “Chân Chân, tôi là Chu Thanh Nghiên, cô đi theo tôi nhé”.
Sau khi sắp xếp cho Ngô Chân Chân, Ngô Bình ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, hôm sau đưa Chu Chu đến Thánh Khư.
Anh từng đến Thánh Khư và biết nơi này có Thập Thánh điện. Thập Thánh điện có tượng của mười vị Thánh, cùng trấn áp một con quái vật hình người. Con quái vật đó không sợ đao thương, không sợ bùa chú, không sợ thần thông pháp thuật, không sợ trận pháp đạo thuật, có năng lực cực mạnh.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đến trước Thập Thánh điện. Cửa điện đóng chặt, trước cửa có hai pho tượng kiếm sĩ tay cầm trường kiếm, bắt tréo chặn ở lối vào, như để cảnh báo mọi người không được vào đại điện.
Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện một sinh vật hình người đang cuộn mình trên một bệ ngọc hình bát giác ở giữa đại điện. Xung quanh nó là mười bức tượng toả ra Thánh uy. Thánh uy áp chế sinh linh này, khiến nó vô cùng cáu bẳn và khó chịu. Trên cổ và tứ chi của sinh linh đều buộc xích màu bạc. Có ba nghìn sợi dây vàng xuyên qua cơ thể nó, sợi nào cũng trói vào xương hoặc nội tạng, mỗi lần cử động sẽ đau đớn cực kỳ.
“Không ngờ là mười Đại Thánh!”, Ngô Bình kinh ngạc. Sinh linh này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Anh nghiến răng, bảo Chu Chu chờ ở ngoài cửa, sau đó đẩy mạnh cửa vào.
Vào giây phút cửa mở ra, một lớp Thánh quang chặn trước người anh. Ngô Bình chạm tay vào Thánh quang, Thánh quang không có thay đổi gì, thế là cả người anh đều bước vào trong.
Trên bệ ngọc bát giác, sinh linh kia vốn đang nhắm mắt, lúc này bỗng chầm chậm mở ra, đôi mặt tím đen sắc lạnh nhìn chòng chọc vào Ngô Bình như thể quan sát con mồi.