Trên người cô ta có dán vô số bùa chú cấp Đạo Quân, còn có thể hai món pháp khí cấp Đạo Tổ trấn giữ hai bên.

Ngô Bình gỡ từng tấm bùa, cầm đi pháp khí, là một cái chương đồng và một cái gương đồng xanh.

Đồ lấy ra hết, thi thể bỗng mở mắt, thi khí phun ra.

Bàn tay tuyết trắng túm lấy Ngô Bình, kéo tới, cô ta cắn mạnh về phía cổ anh.

Nhưng dù thế nào cô ta cũng không cắn được, vì tay Ngô Bình đang nắm cằm cô ta: “Cô đói lắm à?”

Xác ướp nữ gầm nhẹ, Ngô Bình đấm lên mặt cô ta, xác ướp bị đánh bay mấy trăm mét, nện mạnh lên nền đất.

Cô ta vừa định đứng dậy, Ngô Bình giáng từ trên trời sống, đánh về phía cô ta. Xác ướp nữ bị đánh tới choáng váng, mũi lệch đi, răng bị gãy, mặt lõm cả xuống.

“Dừng tay!”

Cuối cùng xác ướp cũng mở miệng.

Ngô Bình: “Cuối cùng cô cũng chịu nói!”

Cô gái tức giận: “Anh là ai?”

Ngô Bình: “Lời này thì tôi phải hỏi cô, cô là ai, sao lại biến thành thi yêu”.

Vạn vật đều có thể thành yêu, thi thể người cũng thế, hơn nữa, một khi thi thể thành yêu, thực lực mạnh hơn yêu bình thường nhiều.

Xác ướp nữ: “Tôi không nhớ!”

Ngô Bình: “Chủ tướng Địch Thanh Thiên phong ấn cô ở đây là sợ cô gây họa thế gian. Khi ấy, ông ta không thể gi ết chết cô, nhưng cô xui quá, tôi có thể diệt cô!”

Xác ướp nữ tức giận nhìn Ngô Bình, nếu được, cô ta ăn tươi nuốt sống anh rồi.

Ngô Bình: “Tôi có cách tinh lọc thi khí và yêu khí của cô, để cô làm người lần nữa, cô bằng lòng không?”

Xác ướp nữ: “Làm người lần nữa?”

Ngô Bình: “Phải, theo tôi quan sát, cô không phải thi yêu thuần túy. Cô hóa yêu, người không ai không chết nhưng cô càng giống tà ám nửa tà nửa yêu”.

Xác ướp nữ: “Tại sao tôi phải nghe lời anh?”

Ngô Bình: “Không nghe cũng không sao, tôi lập tức đánh chết cô!”

Xác ướp im lặng, trí tuệ cô ta cực cao, tất nhiên không muốn chết. Nhưng người trước mặt quá mạnh, cô ta đánh không lại, suy tính vài giây mới đáp: “Được, ta bằng lòng làm người lần nữa!”

Ngô Bình ném cô ta vào động thiên của mình rồi rời khỏi đó.

Anh vừa ra tới, Minh U vội tới: “Sao?”

Ngô Bình: “Tôi giúp ông xử lý thứ kia rồi, giao ước nghìn năm, ông không cần tuân thủ nữa!”

Ngô Bình thở phào: “Cảm ơn! Tôi còn đang lo giao hẹn tới thì không ai trấn áp được thứ kia!”

Ngô Bình: “Hiện tại thế đạo thay đổi, ông có tính toán gì không, có hứng đi theo tôi không?”

Minh U nhìn anh: “Cậu có thể giúp tôi thăng cấp không?”

Ngô Bình: “Không thành vấn đề! Theo tôi, tôi đảm bảo tu vi ông hơn xa hiện tại!”

Minh U quỳ trên đất: “Từ nay về sau, mạng của Minh U thuộc về công tử!”

Ngô Bình: “Tốt, ông chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa dẫn người trong tộc tới Linh Xuyên tìm tôi”.

Minh U: “Vâng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play