Thanh Đồng Thần Vương: “Trừ phi ta thành Thần Hoàng!”

Ngô Bình cất đám tượng đi: “Còn gì khác không?”

Sắc mặt Thanh Đồng Thần Vương khó coi: “Ngươi hơi tham quá đấy!”

Ngô Bình: “Tham ư? Ông phải hiểu là ta có thể giết ông rồi lấy đi toàn bộ đồ vật của ông!”

Thanh Đồng Thần Vương: “Giết ta dễ vậy sao, cùng lắm ta dùng hết tu vi để phản kháng thôi. Ta không dám nói có thể đánh bại ngươi nhưng chạy trốn là chuyện không thành vấn đề!”

Ngô Bình nghe Thanh Đồng Thần Vương nói nhăng nói cuội, thời gian nhanh chóng trôi qua, sát cuộc Thập Phương cuối cùng cũng hoàn thành, anh lập tức có khí thế hẳn: “Thanh Đồng Thần Vương, tôi cho ông cơ hội cuối cùng, giao thêm bảo bối ra đây!”

Thanh Đồng Thần Vương tức giận: “Ngươi ức hiếp người quá đáng, nằm mơ đi thôi!”

Ngô Bình thở dài: “Do ông không biết quý trọng cơ hội đấy, đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Anh vừa dứt lời, âm thanh cực lớn vang lên, sát cuộc Thập Phương vận hành, sức mạnh của mười loại đại đạo hòa vào nhau, hiện trường lập tức yên tĩnh. Cung điện Thanh Đồng giống như bị đóng băng, Thanh Đồng Thần Vương ở bên trong cũng không thể nhúc nhích.

Sát cuộc Thập Phương có thể kiểm soát thời không, hiện tại tư duy của Thanh Đồng Thần Vương đã đình trệ, hoàn toàn không phát giác ra chuyện xảy đến bên ngoài.

Ngô Bình cười, anh bay tới trong cung điện, tự tay gỡ nhẫn thần của Thanh Đồng Thần Vương, cởi luôn ủng chiến, đai lưng Thanh Đồng, cắt ra áo giáp Thanh Đồng.

Sau khi vơ vét sạch sẽ, anh ném cung điện Thanh Đồng vào trong động thiên, sau đó vỗ tay một tiếng.

“Bùm!”

Một luồng sáng trắng hiện lên, Thanh Đồng Thần Vương hét thảm, ông ta cảm giác được cơ thể đang bị phân rã: “Ngươi dám giết Bản thần vương, Thanh Đồng Thần Vương sẽ không tha cho ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Thanh Đồng Thần Vương biến thành từng hạt bụi nhỏ bé rồi hoàn toàn tử vong.

Ngô Bình cảm thấy có chút đáng tiếc: “Thực lực Thanh Đồng Thần Vương quá mạnh, bằng không mình có thể dùng ông ta luyện chế đan dược rồi…”

Anh lắc đầu, thu sát cuộc rồi lấy ra cung điện Thanh Đồng, miệng lẩm bẩm: “Cung điện Thanh Đồng này dùng thế nào nhỉ?”

Đúng lúc này, ở vị trí mà Thanh Đồng Thần Vương tử vong, một loại năng lượng hội tụ, là thần lực Thanh Đồng. Thần lực này không bao giờ mất đi, sát cuộc có thể giết Thanh Đồng Thần Vương nhưng không diệt được thần lực.

Ngô Bình có ý tưởng, thử hấp thu thần lực. Điều làm anh bất ngờ là thần lực Thanh Đồng này lại nhẹ nhàng tiến vào cơ thể, trở thành một phần sức mạnh của anh.

Khi tất cả thần lực đều đã được hấp thu, thần hải anh biến thành một ngai vàng, đó là ngai vàng thần lực Thanh Đồng!

Dựa vào ngai vàng này, Ngô Bình bắt đầu luyện hóa cung điện Thanh Đồng, trong quá trình đó, mọi thứ đều thuận lợi, cung điện nhanh chóng thu nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, nằm lọt thỏm trong bàn tay anh.

Anh chỉ nghĩ thôi, cung điện đã biến thành một cái ấn – đại ấn Thanh Đồng, lúc này, anh lại khắc mười loại đạo lực lên trên, từ đại ấn Thanh Đồng biến thành sát ấn Thanh Đồng Thập Phương

Sau khi kiểm tra nhẫn thần của Thanh Đồng Thần Vương, anh phát hiện đối phương cất giữ không ít của cải, xếp thành núi luôn. Anh lười soát nên ném vào động thiên rồi quay về đại lục Côn Luân.

Vừa tới Linh Xuyên, anh thấy Đường Tử Di đang chờ mình, biết anh bình an, cô ấy thở phào: “Huyền Bình, Thanh Đồng Thần Vương đâu?”

Ngô Bình nói: “Giết rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play