Chương 3922

Cung điện Thanh Đồng nhận đòn, lập tức xuất hiện càng nhiều vết nứt, vết nứt trước đó cũng sâu hơn.

Thanh Đồng Thần Vương kinh hãi nói lớn: “Cậu bạn, thật ra ta đi tới Côn Luân là có mục đích khác, không phải chỉ vì thu thập hồn phách”.

Ngô Bình cố ý dừng tay giữa không trung: “Mục đích gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Chắc hẳn ngươi biết lai lịch của đại lục Côn Luân?”

Ngô Bình: “Có rắm thì thả! Đừng kéo dài thời gian của ông đây, tôi phải giết ông ngay lập tức!”

Khóe miệng Thanh Đồng Thần Vương giật giật, áp chế trong lòng lửa giận nói: “Kỷ nguyên trước, ngoại trừ Tiên tộc, còn có một chủng tộc cường đại không kém, đó là Vu tộc. Trong đó, truyền thừa của Vu tộc rải rác khắp đại lục Côn Luân. Vậy nên cứ ba trăm ta lại tới đây một lần, mục đích là là muốn tìm kiếm chí bảo Vu Đạo, Thiên Vu Điện!”

Ngô Bình không khỏi nghĩ tới Thiên Vu Kinh: “Thiên Vu Điện nằm ở đại lục Côn Luân?”

Thanh Đồng Thần Vương đáp: “Chắc chắn!”

Ngô Bình: “Thiên Vu Điện có khả năng gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Nó là chí bảo truyền thừa do Vu tộc để lại, người có tư chất tốt tiến vào thì có thể trở thành thiên vu chí tôn, khôi phục vinh quang của Vu tộc!”

Ngô Bình: “Ông tìm được manh mới rồi sao?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Tạm thời vẫn chưa!”

Ngô Bình: “Một thần vương như ông lạm sát người vô tội, ông cảm thấy tôi có thể tha cho ông không?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Kẻ mạnh như chúng ta chỉ coi kẻ yếu là con kiến hôi, ta không nghĩ cách làm của mình sai. Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, từ xưa đã vậy. Nhân tộc mấy người chẳng phải cũng sống thế sao? Kẻ yếu là nô lệ, kẻ mạnh làm hoàng đế, hoàng đế có thể tùy ý giết nô lệ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đó là chuyện của Nhân tộc, một người ngoài như ông không có tư cách bàn luận vớ vẩn!”

Thanh Đồng Thần Vương: “Ta bằng lòng nhận sai, cậu bạn đây có thể tha cho ta một mạng không?”

Ngô Bình thấy sát cuộc Thập Phương còn chưa thành hình nên nói: “Thả ông thì không phải là không được, nhưng ông rơi vào tay tôi, tôi có thể diệt ông, giờ dễ dàng thả ông đi như thế thì sao được?”

Thanh Đồng Thần Vương im lặng một lát mới hỏi: “Các hạ muốn gì?”

Ngô Bình: “Cung điện Thanh Đồng này được đấy, tôi khá thích”.

Thanh Đồng Thần Vương giận dữ nói: “Không được! Cung diện Thanh Đồng này do ta dùng sức mạnh Thanh Đồng tốn cả mười nghìn năm để tạo ra, là bảo vật tồn vong với ta, không thể cho ngươi!”

Ngô Bình cười lạnh: “Muốn chết hay giao cung điện, ông chọn đi!”

Thanh Đồng Thần Vương hít sâu một hơi: “Ta có thể dùng một món bảo vật giá trị liên thành ở cung điện Thanh Đồng để trao đổi!”

Ngô Bình: “Là thứ gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Tượng chiến đấu Ma Thần!”

Nói xong ông ta giao ra năm bức tượng lớn bằng nắm đấm con người, vẻ ngoài khác nhau, mỗi tượng đất này đều tỏa ra khí thế kinh người.

Ngô Bình nhận lấy hỏi: “Tượng chiến đấu này có lai lịch gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Chúng tới từ một kỷ nguyên cổ xưa, ta cũng không rõ nhưng thực lực của chúng rất mạnh, với thực lực hiện tại của ta thì không thể điều khiển được. Bằng không ta cũng sẽ không để mình bị nhốt ở đây”.

Ngô Bình giật mình: “Với thực lực của ông mà còn chưa điều khiển được sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play