Trương Quân hành lễ với cung chủ: “Cảm ơn cung chủ đã hộ pháp cho tôi mấy ngày nay”.

Trương Đạo Khôi: “Tiên cung Vĩnh Hằng hiếm lắm mới xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, sao tôi có thể không quan tâm? Phải rồi, giờ cậu có dự định gì?”

Trương Quân: “Cung chủ, tôi sẽ ổn định tu vi trước, ba ngày sau tôi sẽ đi khiêu chiến Hoa Thiên Thần”.

Trương Đạo Khôi khẽ thở dài: “Được, tôi không ngăn cản”.

Sau đó Trương Quân đến một tòa nhà. Có một dàn người hầu trong sân, có đến hơn trăm người.

Cậu vừa đến thì có người nói: “Công tử, La Minh Tố xin gặp”.

La Minh Tố!

Trương Quân híp mắt, người phụ nữ ác độc đó cò mặt mũi mà đến gặp cậu sao?

Chẳng mấy chốc La Minh Tố đã đứng trước mặt Trương Quân. Cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, mười mấy năm trôi qua mà năm tháng chẳng để lại dấu vết trên mặt cô ta mà cô ta lại càng xinh đẹp hơn.

La Minh Tố ngân ngấn nước mắt: “Anh Quân, em có lỗi với anh! Anh giết em đi, em tình nguyện chết dưới tay anh!”

Trương Quân cười lạnh: “Giết cô cũng khó thỏa được mối hận trong lòng tôi!”

La Minh Tố khóc như mưa: “Anh Quân, em có lỗi với anh, tất cả đều là lỗi của em. Nếu không phải do em sơ suất thì sẽ không bị Hoa Thiên Thần khống chế, khiến anh ta hại anh”.

Trương Quân sững sờ: “Hoa Thiên Thần khống chế cô?”

La Minh Tố gật đầu: “Anh cũng biết ngày xưa tu vi em có hạn. Hoa Thiên Thần dùng tà thuật biến em thành con rối của anh ta, sau đó lợi dụng em để hại anh. Mười năm sau khi anh chết, anh ta mới cho em hồi phục ý thức”.

Trương Quân không hề tin lời cô ta: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”

La Minh Tố: “Em có nhân chứng”.

Trương Quân suy nghĩ vài giây: “Được, cô đưa người tới đây”.

Chẳng mấy chốc một người đàn ông đi vào. Người đó quỳ xuống nói: “Trương công tử, tiểu nhân là quản gia Hoa phủ, chuyện này tiểu nhân biết rõ đầu đuôi”.

Trương Quân chỉ vào ấn đường người này, lạnh lùng nói: “Hãy nói thật, không được nói dối!”

Đây là phép “Ngôn xuất pháp tùy” mà anh sử dụng được sau khi trở thành Thiên Tiên. Người này tu vi không cao, liền toàn thân run lẩy bẩy, gật đầu nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ nói thật”.

Trương Quân hỏi: “Ngày xưa Hoa Thiên Thần đã kiểm soát ý thức của La Minh Tố và bảo cô ta hại tôi sao?”

Người hầu già gật đầu: “Thưa công tử, đúng là như vậy. Năm xưa, Hoa Thiên Thần lấy được một tà vật gọi là ‘Khối Lũy Châu’, dùng thứ đó để khống chế ý thức của La Minh Tố. Tiểu nhân đã chứng kiến toàn bộ chuyện này”.

Trương Quân: “Ông là người của Hoa Thiên Thần, tại sao lại phản bội anh ta?”

Người hầu già nói: “Mấy năm nay, sau khi Hoa Thiên Thần trở thành Đạo Quân, chức vụ quản gia của tôi đã không còn địa vị gì. Nếu không có La Minh Tố giúp đỡ, có lẽ tôi đã không còn chỗ đứng ở Hoa phủ. Vì vậy, khi cô ấy yêu cầu tôi làm chứng, tôi nhận lời ngay”.

Trương Quân chỉ vào giữa lông mày của La Minh Tố, trầm giọng hỏi: “Nói đi, cô đang lừa tôi sao?”

La Minh Tố lắc đầu, khóc như mưa: “Anh Quân, em yêu anh rất nhiều, làm sao em có thể lừa dối anh? Em ở đây không phải để cầu xin anh tha thứ, em chỉ muốn cho anh biết sự thật trước khi em chết”.

Trương Quân nhìn chằm chằm vào mắt cô ta và cười lạnh: “Muốn lừa tôi không dễ thế đâu. La Minh Tố, nếu cô nói thật, chắc cô phải rất ghét Hoa Thiên Thần, phải không?”

La Minh Tố gật đầu: “Đương nhiên”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play