Trương Quân: “Vậy thì cô đi giết anh ta đi”.
La Minh Tố cười khổ: “Anh Quân, anh biết thực lực của em mà, làm sao em có thể giết Đạo Quân? Nhưng hôm nay em đến gặp anh là vì Hoa Thiên Thần đang bế quan, nếu anh đi giết anh ta thì bây giờ sẽ là thời cơ tốt nhất”.
Trương Quân: “Ồ, anh ta đang bế quan?”
La Minh Tố gật đầu: “Em biết anh muốn tận mắt nhìn em giết anh ta. Không sao, chỉ cần anh khống chế anh ta, em sẽ tự mình ra tay, chặt đầu Hoa Thiên Thần!”
Trương Quân im lặng vài giây và hỏi: “Hoa Thiên Thần ở đâu?”
La Minh Tố: “Mấy ngày nay anh ta lo lắng anh sẽ trả thù, vì vậy anh ta đã đi đến một nơi rất bí mật. Ban đầu em không biết nơi đó, nhưng em đã lén cho một loại hương liệu trên người anh ta, cuối cùng đã tìm thấy nơi đó”.
Trương Quân nói: “Được rồi, đưa tôi đến đó!”
Sau đó, một tia sáng bao phủ La Minh Tố rời khỏi tiên cung Vĩnh Hằng, đi tới chỗ sâu trong tiên vực Vĩnh Hằng. Giống như thần thổ thông thiên, trong tiên vực Vĩnh Hằng cũng có một lượng lớn các khu vực nguy hiểm chưa được phát hiện.
Lúc này, La Minh Tố đã mang Trương Quân đến một nơi đầy sương mù. Sau khi đi vào sương mù dày đặc và đi bộ thêm nửa giờ, Trương Quân nhìn thấy một cái hố trên mặt đất đi xuống theo đường chéo.
Đường kính của cái hố hơn 100 mét, La Minh Tố đứng ở sát miệng hố, nói: “Anh Quân, Hoa Thiên Thần đang tu luyện ở đây, phía dưới là lá phổi của trái đất, tu luyện ở nơi này rất có lợi”.
Trương Quân trực tiếp bay vào, đi xuống sâu hàng ngàn dặm dưới lòng đất, cậu đến một khoảng đất rộng lớn. Bên trái là một động đá song song, nhiệt độ bên trong rất cao, có ánh sáng lọt ra ngoài.
Cậu kéo La Minh Tố và bước nhanh vào. Đi được mấy cây số, trước mắt hiện ra một khoảng không gian rộng lớn, lúc này, một người đàn ông gầy gò đang khoanh chân ngồi tu luyện trên một tảng đá đen.
Nhìn thấy người này, Trương Quân cười lạnh: “Hoa Thiên Thần, anh quả nhiên ở đây!”
Hoa Thiên Thần mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Quả nhiên, cậu cũng đã tới”.
Trương Quân nhướng mày: “Ồ, anh biết tôi sẽ đến?”
Hoa Thiên Thần: “Tôi bảo La Minh Tố ra mặt, đương nhiên cậu sẽ tới”.
Trương Quân không ngạc nhiên: “Tôi biết cô ta đang nói dối tôi, anh đã thay đổi trí nhớ của cô ta, phải không?”
Hoa Thiên Thần tán thưởng: “Cậu vẫn thông minh như vậy, đáng tiếc, hôm nay cậu nhất định phải chết ở chỗ này”.
Trương Quân: “Ồ, tôi sẽ chết sao?”
Hoa Thiên Thần: “Cậu không chỉ chết mà còn phải hiến thân thể và thiên phú cho tôi, từ đó về sau, cậu sẽ trở thành con rối của tôi”.
Trương Quân: “Tôi không hiểu anh đang nói về cái gì”.
Hoa Thiên Thần vung tay phải lên, một luồng ánh kim bay ra, ánh kim hóa thành một hạt sen, lơ lửng giữa không trung.
Trương Quân nhìn thấy hạt sen liền hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoa Thiên Thần: “Đây là Hỗn Độn chí bảo, hóa thành hạt sen. Tôi sẽ để cậu nuốt hạt sen, trong cơ thể cậu sẽ sinh hoa sen, kết thành hạt sen. Nếu tôi nuốt hạt sen, vận may của cậu, tư chất và cả trí tuệ, thiên phú của cậu đều sẽ là của tôi!”
Trương Quân nhìn hạt sen nhỏ và nói: “Đó thực sự là một bảo bối, anh đã có được nó từ khi nào?”
Hoa Thiên Thần cười lạnh một tiếng: “Vào lúc tôi giết cậu, tôi đã tước đi vận may của cậu. Sau đó, tôi đã gặp được rất nhiều kỳ ngộ, thu được rất nhiều! Hạt sen này chỉ là một trong số đó.”
Trương Quân: “Nhưng anh có từng nghĩ, bây giờ anh không phải là đối thủ của tôi không?”