Ngô Bình trả lời nó: Được ta sở hữu chính là vinh dự của ngươi.

Cổ kiếm: Ta thấy ngươi đang khoác lác.

Ngô Bình: Cứ thử là biết.

Thế là kiếm ý và kiếm khí điên cuồng ập vào người Ngô Bình, nhưng anh vẫn chẳng có cảm giác gì mà nắm chặt thanh kiếm.

Khoảng ba phút sau, cổ kiếm đã phục: Ngươi rất mạnh. Sau này ngươi sẽ là chủ nhân mới của ta.

Ngô Bình: Ngươi có tên không?

Cổ kiếm: Tên ta là Đoạn Không.

Ngay sau đó một số tin tức xuất hiện trong đầu Ngô Bình. Anh liền biết thân phận chủ nhân của Đoạn Không và cả công pháp người đó để lại.

Chủ nhân đời trước của Đoạn Không là một Đại Thánh, người đời gọi là Xích Tiêu Đại Thánh. Sau này người đó nhờ người đúc một thanh Thánh kiếm, lấy tên Đoạn Không. Người đó từng dùng kiếm này chém giết hàng trăm nghìn Thần tộc, uy danh khắp chốn.

Đồng thời kinh nghiệm tu hành của Xích Tiêu Đại Thánh cũng được truyền thừa cho Ngô Bình. Anh cầm kiếm trên tay, cả trận pháp bảo vệ đảo liền biến mất.

“Kẻ nào dám đụng đến Cổ Kiếm Môn?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên xông vào đại điện, vẻ mặt tức giận.

Nhưng khi ông ta thấy Ngô Bình cầm kiếm, vẻ mặt liền thay đổi. Ông ta há hốc mồm, cuối cùng cúi người thật sâu với anh: “Chúc mừng công tử có được sự công nhận của Thánh kiếm”.

Không phải ông ta không dám, mà ông ta hiểu rõ rằng người này có thể cầm được kiếm chứng tỏ thực lực vượt xa ông ta. Nếu đã đánh không lại thì phải khách sáo một chút, tuyệt đối không thể chọc giận.

Ngô Bình: “Thanh kiếm này giờ thuộc về tôi. Vốn dĩ tôi không liên quan gì đến Cổ Kiếm Môn các người, nhưng môn phái các người lại nhất quyết khiêu khích tôi. Bây giờ tôi sẽ tước đi thanh Thánh kiếm của các người như một hình phạt. Ông có phục không?”

Người đàn ông trung niên lúng túng nói: “Phục”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Những thứ các người tu luyện rất lộn xộn. Tôi sẽ không lấy không Thánh kiếm, vì vậy tôi sẽ dạy cho ông một bộ kiếm pháp”.

Dứt lời, trong đầu người đàn ông hiện lên một bộ công pháp kiếm đạo. Công pháp này vượt xa những gì họ đã luyện tập trước đây, người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa định cảm ơn thì Ngô Bình cầm Thánh kiếm rời đi, trong nháy mắt đã đi mất.

Vài năm sau, dựa vào kiếm pháp do Ngô Bình dạy, Cổ Kiếm Môn đã vươn lên ở vùng biển này và trở thành một trong những thế lực tu luyện hùng mạnh ở đại lục Côn Luân.

Ngô Bình trở lại đảo và tiếp tục chơi với vợ con cho đến tối.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn suy nghĩ về kinh nghiệm tu luyện của Xích Tiêu Đại Thánh, theo truyền thừa của Xích Tiêu Đại Thánh, hiện tại anh thật sự có tư cách để đột phá Thánh cảnh. Đương nhiên, như Thanh Tuyết thiên chủ đã nói, nếu như anh đột phá sau khi đạt đến cảnh giới Đoạt Thiên, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Kinh nghiệm của Xích Tiêu Đại Thánh đã khiến anh hiểu rõ hơn về Thánh cảnh. Thánh nhân thực ra cũng như Đại La, cũng phải hiểu đạo trời.

Lúc này trong lòng anh cảm thấy có gì đó, liền nhân cơ hội tấn công tầng thứ hai Bất Tử Kinh, Bất Diệt Chân Hồn.

Dương thần của anh đủ mạnh, dựa vào Dương thần, anh có được Bất Diệt Chân Hồn cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó khăn. Tuy nhiên, anh phải mất bảy ngày để đúc nên Chân hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play