Nói xong, anh tung Kiếm Giới ra, những người xung quanh lập tức cứng đờ, sát khí đáng sợ làm cho tất cả mọi người run sợ, sắc mặt đều biến đổi.
Thiếu niên thốt lên: “Thật là một kết giới mạnh mẽ! Anh là ai?”
Ngô Bình một bước đi tới trước mặt người thiếu niên, đầu tiên anh tát tu sĩ trung niên ngã xuống đất, sau đó nói: “Người đi đường mà thôi, người của cậu rất lỗ m ãng, tôi đã dạy cho bọn họ một bài học rồi. Cậu là thiếu môn chủ của Cổ Kiếm Môn sao?”
Chàng trai cảm thấy khí thế của Ngô Bình mạnh hơn người cha môn chủ của mình, vì vậy cậu ta lập tức sợ hãi và nói: “Tôi đúng là thiếu môn chủ của Cổ Kiếm Môn. Mấy người này có mắt không tròng, mong công tử rộng lượng hãy tha thứ cho họ”.
Ngô Bình: “Nghe nói Cổ Kiếm Môn các người có một thanh Thánh kiếm, dẫn tôi đi xem thử đi”.
Thiếu niên nghe anh muốn xem Thánh kiếm cũng không kinh ngạc mà lại cười nói: “Công tử muốn xem Thánh kiếm, chúng tôi vô cùng hoan nghênh, mời!”
Ngô Bình nhờ Tiểu Hoàng Long chăm sóc vợ con, anh theo chàng trai trẻ đến Cổ Kiếm Môn.
Sau khoảng mười phút, một hòn đảo lớn hơn xuất hiện trước mặt anh, có một cấm chế bảo vệ bên ngoài hòn đảo. Thiếu niên phất tay, cấm chế mở ra một lỗ và cả nhóm đi qua một cách thuận lợi.
Sau khi bước vào kết giới, Ngô Bình cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đang trấn áp anh. Cùng lúc đó, thiếu niên quay đầu lại để quan sát phản ứng của anh.
Ngô Bình: “Sức mạnh này là sức mạnh của thanh Thánh kiếm?”
Trong lịch sử, rất nhiều cường giả tu sĩ xông vào Cổ Kiếm Môn, nhưng vừa tiến vào cấm chế liền lập tức mất đi sức lực, hoặc là tu vi giảm mạnh. Nhưng Ngô Bình dường như chỉ hơi khó chịu, điều này khiến thiếu niên rất ngạc nhiên.
Cậu ta vội vàng nói: “Là lấy sức mạnh của đại trận bảo vệ đảo lấy Thánh kiếm làm nòng cốt”.
Ngô Bình: “Được, chúng ta đi xem Thánh kiếm”.
Thiếu niên bắt đầu hoảng sợ, kế hoạch ban đầu của cậu ta là ngay khi Ngô Bình lên đảo, sức mạnh của anh sẽ bị áp chế, từ đó có thể dễ dàng trừ khử anh. Nhưng bây giờ xem ra, ngay cả trận pháp bảo vệ đảo cũng không thể áp chế được người này!
Nhưng cậu ta cũng không dám không đồng ý, chỉ có thể cắn răng mời Ngô Bình đến trung tâm trận pháp, đại điện Thánh kiếm. Đồng thời, cậu ta bí mật nhờ người đi tìm cha mình, môn chủ của Cổ Kiếm Môn.
Khi đến trước đại điện, Ngô Bình phát hiện ra rằng có một luồng kiếm khí bên ngoài, thiếu niên và những người khác dừng lại cách đó vài chục bước.
Người thiếu niên nói: “Công tử, kiếm khí bên ngoài đại điện này rất mạnh, không thể đi qua”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi không nghĩ vậy”, sau đó anh liền đi vào trong.
Ngay khi kiếm khí mạnh mẽ tiếp cận anh, nó liền bị anh hấp thụ và anh dễ dàng tiến vào đại điện.
Thiếu niên lo lắng dậm chân: “Thôi chết rồi, thôi chết rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sau khi bước vào đại điện, Ngô Bình liền nhìn thấy một tảng đá lớn với một thanh kiếm cắm xiên trên tảng đá, chuôi kiếm trông rất đơn giản. Lấy tảng đá làm trung tâm, ai đó đã sắp xếp một kiếm trận rất mạnh mẽ.
Anh đi tới tảng đá, nhìn vài lần rồi vươn tay cầm lấy chuôi kiếm. Một luồng kiếm khí mạnh mẽ ập vào cơ thể anh thông qua cánh tay.
Kiếm khí mạnh mẽ như vậy ngay cả một Đạo Quân cũng khó có thể chịu đựng được, nhưng Ngô Bình không cảm thấy khó chịu, anh rút kiếm ra bằng một cái nhấc nhẹ nhàng.
Đây là một thanh kiếm cổ có khắc hoa văn, thân kiếm dài hai mét, lưỡi kiếm rộng bằng lòng bàn tay. Khi anh cầm thanh kiếm, một luồng kiếm ý rõ ràng xuất hiện trong tâm trí anh.
Thanh kiếm có linh tính, nó có nhận thức của bản thân, nó đang cố gắng giao tiếp với Ngô Bình.
Ý thức của cổ kiếm rất rõ ràng, nó hỏi: Ngươi có tư cách sở hữu ta không?