Tính đến hiện nay, số lượng binh lính bình thường trong Thất Châu đã vượt quá năm triệu, có hơn hai triệu lính tinh nhuệ.
Hôm nay, Ngô Bình nhớ con nên về thăm nhà. Anh tình cờ gặp ông nội đang chơi với Đỉnh Nhi.
Thấy anh trở về, Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình, cháu đã lâu không về nhà, không nhớ con sao?”
Ngô Bình: “Ông nội ơi, cháu bận mà”.
Lý Vân Đẩu hừ lạnh: “Có bận rộn cháu cũng nên quan tâm đ ến con cái nhiều hơn, việc có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng việc chăm sóc con cái”.
Ngô Bình không dám nói gì: “Đúng vậy, ông nói rất đúng”.
Lúc này Lý Vân Đẩu cầm một tờ báo lên, tờ báo này được phát hành ở Linh Xuyên, do “Cục tin tức” mà Lý Mai thành lập phát hành, chủ yếu đưa tin những sự kiện trọng đại xảy ra ở đại lục Côn Luân.
“Tiểu Bình, ông đọc báo thấy bảo hiện tại cháu đã khống chế vùng Thất Châu?”
Ngô Bình gật đầu: “Thưa ông, nơi này vốn là do gia tộc phía sau Vân Tịch phụ trách, nếu không phải do Vân Hi thì chắc cháu cũng sẽ không xen vào”.
Lý Vân Đẩu khẽ thở dài: “Hưng thì trăm họ hưng, mà vong thì thì trăm họ khổ! Tiểu Bình, nhân dân trăm họ, đặc biệt là những người không quyền không thế, không có tu vi sống rất khổ cực. Nếu cháu có khả năng thì hãy giúp họ”.
Ngô Bình nói: “Thưa ông, cháu hiểu, hơn nữa cháu vẫn đang làm điều đó. Ông xem đi, dân chúng ở Linh Xuyên sống rất vui vẻ mà”.
Lý Vân Đẩu: “Năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn. Lần trước cháu cũng nói cháu là Nhân Hoàng mà? Nhân Hoàng là gì? Là vua của Nhân tộc, những người này đều là con dân của cháu, cháu không chăm lo cho họ thì chăm lo cho ai?”
Ngô Bình nhìn Lý Vân Đẩu, anh cảm thấy ông có điều muốn nói, liền bảo: “Ông ơi, ông đừng quanh co nữa, có gì ông cứ nói thẳng”.
Lý Vân Đẩu hắng giọng, nói: “Lý Thị chúng ta vừa mở cuộc họp, mọi người đều cảm thấy Lý Thị chúng ta đã qua mấy đời hoàng đế. Giờ là thời loạn, không chừng sẽ xuất hiện một hoàng đế mới”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Ông nội, ông muốn làm hoàng đế sao?”
Lý Vân Đẩu tức tới nỗi thổi tung bộ râu: “Tên nhóc thối, ý ông là cháu đấy! Thất Châu khá được, có thể dựng nước ở đây, cháu chính là hoàng đế!”
Ngô Bình lắc đầu: “Ông à, làm hoàng đế mệt lắm. Cháu là người tu hành, chẳng có thời gian để suy nghĩ cách trị quốc đâu”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Không phải còn có ông nội giúp cháu sao? Ngày xưa ông còn quản lý doanh nghiệp lớn như vậy, xét về trí tuệ và kiến thức thì cũng chẳng kém làm hoàng đế đâu”.
Ngô Bình: “Vậy ông làm hoàng đế luôn đi, cháu sẽ làm hoàng thái tôn”.
Lý Vân Đẩu phất tay: “Thế sao được. Ông nội là người phàm, làm hoàng đế thì sao người ta tin phục được? Vị trí hoàng đế chỉ có thể do cháu trai ông làm thôi. Cháu làm hoàng đế thì người khác sẽ không dám nói gì. Còn việc trị quốc thì ông có thể giúp cháu bày mưu tính kế. Ngày xưa đám người mà ông từng dùng giờ vẫn có thể sử dụng được”.
Ngô Bình vẫn đang do dự thì em họ Lý Hoằng Đào đã đi tới, nói: “Anh, làm hoàng đế cũng tốt mà. Sẽ có tam cung lục viên, bảy mươi hai phi tần”.
Ngô Bình đạp cậu ta một phát: “Phắn đi!”
Lý Hoằng Đào cười hì hì: “Anh à, anh làm hoàng đế đi. Đến lúc đó anh phong vương cho em, tên là Phong Lưu Vương đi”.
Lý Mai đi tới trước mặt Ngô Bình với cái bụng hơi lộ rõ, cười nói: “Huyền Bình, em thấy cũng rất tốt. Nếu anh không có thời gian, có thể để ông nội đứng ra trị quốc”.