Nhờ có Ngô Bình điều dưỡng, Lý Vân Đẩu bây giờ trông như mới khoảng bốn mươi tuổi, tràn đầy năng lượng, mỗi ngày đều rất rảnh, chỉ muốn tìm việc để làm.

Ngô Bình: “Nhưng một khi anh trở thành Hoàng đế, chúng ta sẽ bị nhiều thế lực nhắm đến và chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”.

Lý Vân Đẩu: “Làm gì mà không có nguy hiểm? Hơn nữa, chúng ta không phải vì ích kỷ, mà là vì thiên hạ”.

Nói rồi ông ấy cho người đi lấy một tấm bản đồ cỡ lớn đến rồi trải xuống mặt đất. Tấm bản đồ này là bản đồ Côn Luân, trên đó Linh Xuyên chỉ to bằng bàn tay.

Lý Vân Đẩu chỉ Thất Châu và nói: “Thất Châu thực sự rất quan trọng. Từ đây đến phía bắc có một thảo nguyên với diện tích hàng chục tỷ héc ta, ở đó chúng ta có thể phát triển chăn nuôi. Về phía tây thì có nhiều mỏ khoáng sản có thể khai thác. Về phía đông, có những dải đất màu mỡ rộng lớn, có thể canh tác. Về phía nam, có các hồ nước đan xen và hệ thống nước phát triển tốt, có thể được sử dụng để chăn nuôi và trồng lúa. Cháu thấy đấy, Thất Châu này là một mảnh đất vàng. Chiếm được nó, môi trường xung quanh cũng vì nó mà trở nên phát triển”.

Ngô Bình cười hỏi: “Ông nội, ông lấy tấm bản đồ này ở đâu ra?”

Lý Vân Đẩu: “Ông đã nhờ Tử Di mua nó trên mạng tiên”.

Ngô Bình nhìn vào bản đồ và nói: “Được, nếu làm hoàng đế thì làm hoàng đế. Nhưng ông nội ơi, ông đã nói rằng ông sẽ giúp cháu, đến lúc đó ông không được lười biếng”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ông nói được làm được”.

Lúc này, Ngô Bình chỉ vào phía nam của Thất Châu và nói: “Đế quốc Thần Võ này đang rục rịch và sẽ sớm tấn công chúng ta. Khi cháu tiêu diệt đế quốc này, quy mô của đất nước sẽ tăng gấp đôi. Đến lúc đó, khoảng cách trực tiếp giữa nó và Linh Xuyên sẽ được rút ngắn xuống dưới 10.000 dặm”.

Lý Mai ngay lập tức hiểu ý của Ngô Bình: “Huyền Bình, ý anh là đánh hạ vùng đất giữa Thất Châu và Linh Xuyên”.

Ngô Bình: “Thực ra muốn khống chế một nơi thì trước hết phải khống chế lực lượng mạnh nhất ở nơi đó, ví dụ nơi này”.

Anh chỉ vào ngọn núi lớn ở phía tây Linh Xuyên, anh nói: “Nơi này được coi là thâm sơn cùng cốc, nhưng trên thực tế có rất nhiều người miền núi, họ dựa vào núi để mưu sinh. Những người miền núi này đều tin vào ‘Thần Hỏa Giáo’ bản địa. Chỉ cần chúng ta kiểm soát Thần Hỏa Giáo, khu vực lớn gấp trăm lần Linh Xuyên này đều là của chúng ta. Mặc dù là một ngọn núi, nhưng nó chứa đựng nhiều khoáng thạch, rất giàu dược liệu và gỗ”.

Anh chỉ vào phía đông của đế quốc Thần Võ và nói: “Đây là một cao nguyên rộng lớn với diện tích gấp năm lần đế quốc Thần Võ. Có một thế lực rất hùng mạnh được gọi là Tam Thánh Môn. Tam Thánh Môn mạnh đến mức thậm chí cả nước Long cũng không thể làm gì, nếu chúng ta có thể làm chủ Tam Thánh Môn, mảnh đất này cũng là của chúng ta”.

Lý Vân Đẩu nói: “Thì ra là như vậy. Huyền Bình, như vậy nếu chúng ta muốn chiếm một địa điểm, trước tiên chúng ta phải hàng phục lực lượng thống trị ở đó, phải không?”

Ngô Bình: “Vâng. Dù sao đây cũng là thời đại tu chân, mọi chuyện đều phải dùng tới vũ lực, nếu chúng ta không có thực lực mà còn muốn chiếm một mảnh đất, vậy sẽ không ai phục”.

Lý Mai mỉm cười và nói: “Đừng lo lắng, hạ gục đế quốc Thần Võ trước”.

Ngô Bình: “Cần thiết lập một trận truyền tống giữa Thất Châu và Linh Xuyên để tiện lợi cho việc trao đổi nhân sự giữa hai nơi”.

Họ đang nói thì Đỉnh Nhi leo lên vai Ngô Bình và nói: “Bố ơi, con muốn học võ”.

Đỉnh Nhi tuy vẫn còn bé nhưng lớn rất nhanh, bây giờ trông như một đứa trẻ hai tuổi, tay chân linh hoạt, chuyên gây rối, ngày nào cũng khiến cả nhà rối tung.

Ngô Bình cười nói: “Đỉnh Nhi, sao đột nhiên con muốn học võ?”

Đỉnh Nhi: “Con đã xem TV, những người biết võ đều rất oai”.

Ngô Bình: “Ừ, khi nào con lớn hơn một chút, bố sẽ dạy con võ thuật chân chính”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play