Ngô Bình gật đầu: “Hiện tại, tình hình ở lục đại lục Côn Luân ngày càng phức tạp. Có yêu quái, cũng có thần, còn có lực lượng Nhân tộc đầy tham vọng từ mọi phía. Nếu chúng ta muốn bảo vệ Thất Châu và Linh Xuyên, chúng ta phải có lực lượng mạnh. Tôi sẽ không ở đây mọi lúc, vì vậy khi tôi không ở đây, mọi người cần phải bảo vệ nơi này”.

Anh đứng lên nói: “Thực ra từ đầu tôi đã nâng cao năng lực của mọi người, phát huy tiềm lực của mọi người, hiện tại mọi người đã đạt được điều kiện để có được được huyết mạch của thái cổ chân nhân”.

Vừa nói, anh vừa đi phía sau một long vệ, nói: “Thả lỏng thể xác và tinh thần”.

Long vệ này nói: “Vâng, thưa chủ nhân”.

Ngô Bình đặt lòng bàn tay lên đ ỉnh đầu người đó, một sức mạnh thần bí tràn vào tác động lên xương, cơ bắp và cả các dây thần kinh toàn thân, thậm chí cả linh hồn người đó.

Nó kéo dài như vậy khoảng năm phút, Ngô Bình nghiến răng dùng ngón tay của mình và nhỏ hai giọt máu vào mắt long vệ, mỗi bên một giọt.

Máu thẩm thấu vào cơ thể người đó thông qua đôi mắt, sau đó toàn bộ cơ thể người đó bắt đầu trải qua những thay đổi mạnh mẽ.

Ngô Bình túm cổ người đó và ném thẳng vào khoảng đất trống trong sân. Long vệ này vừa tiếp đất thì thân thể liền càng ngày càng lớn, chỉ trong mấy phút ngắn ngủn liền biến thành người khổng lồ cao ba trăm mét!

Người này dường như không quen với một cơ thể như vậy nên hơi loạng choạng khi đứng dậy. Nhưng rất nhanh, thân thể người đó tràn đầy sức mạnh, liền ngửa đầu lên trời gầm lên một tiếng thật dài rung chuyển trời xanh.

Ngay sau đó, long vệ thứ hai lại bị ném ra ngoài. Năng khiếu của hai mươi long vệ khác nhau, vì vậy mỗi người đều có những kỹ năng khác nhau, có người mạnh hơn, có người nhanh hơn, có người cao hơn và có người thấp hơn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với sự giúp đỡ của Ngô Bình, họ đều trở thành những cường giả thái cổ chân nhân.

Vài tiếng sau, hai mươi thái cổ chân nhân cao lớn đứng ngay ngắn trong sân.

Ngô Bình phất tay, anh đưa họ đến Long Hổ Tiên Cảnh.

Ở một nơi trống trải, Ngô Bình cũng giải phóng hình dạng thật của mình, anh biến thành một người khổng lồ cao vài nghìn mét, anh nói: “Bây giờ, tôi sẽ dạy cho mọi người những kỹ năng chiến đấu mà chỉ thái cổ chân nhân mới có thể học được!”

Tiếp theo, Ngô Bình dạy họ Thái Nhất Chân Hoàng Kinh, Quyền Kinh trên cuộn giấy và sự hiểu biết của anh về võ học.

Hai mươi long vệ khổ luyện nửa đêm, ai nấy đều mệt sắp ngất. Vào rạng sáng, họ lại bị Ngô Bình ném ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh để tiếp tục công việc của mình.

Đương nhiên anh cũng không ngồi yên, mỗi ngày anh đều phải luyện đan, tu luyện. Đồng thời anh cũng dạy các dũng sĩ và long vệ luyện tập, nâng cao thực lực.

Thoáng cái hai mươi ngày trôi qua, thành Vân Châu đã có hàng triệu tinh binh, tất cả đều được Ngô Bình huấn luyện bằng tiên đan.

Hàng triệu lính tinh nhuệ này sau khi huấn luyện đều có tư chất tốt, có thể gọi là lính mạnh. Ngô Bình ước tính rằng một triệu lính tinh nhuệ có thể tạo ra khoảng 50.000 lính mạnh. 50.000 lính mạnh này có thể sinh ra hàng trăm dũng sĩ. Những dũng sĩ này sẽ được Ngô Bình đích thân huấn luyện và họ sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên.

Mặt khác, Côn Luân Kiếm Cung đã bắt đầu thu nhận đệ tử ở Thất Châu, áp dụng chiến lược tương tự như ở Linh Xuyên. Tất cả mọi người đều có cơ hội, không phân biệt xuất thân, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần đáp ứng điều kiện đều có thể tiến vào Kiếm Cung tu luyện.

Sau khi trải qua cuộc xâm lược của yêu tộc, những người dân thường biết rằng việc tu luyện không chỉ có thể bảo vệ gia đình mà còn cả quê hương của họ, vì vậy bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, họ đều hăng hái gia nhập quân đội hoặc gia nhập Côn Luân Kiếm Cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play