Ngô Bình rất hài lòng, cười nói: “Hiệu quả rất tốt, nó có thể được sử dụng cho các quan binh trên diện rộng”.

Kết quả là 45.000 viên Thần Mạch Đan đã nhanh chóng được phân phát, hàng chục nghìn quan binh lần lượt uống những viên đan dược đó, thể chất của họ lần lượt thay đổi.

Sau đó, anh nghiên cứu thể chất của hàng vạn binh lính, rồi sáng tạo ra một bộ phương pháp tu luyện và chiêu võ hỗ trợ cho thể chất của họ nhằm phát huy tối đa tiềm năng của binh lính.

Thoáng cái, anh ở lại Vân Châu bốn ngày, luyện chế ra 100.000 viên Thần Mạch Đan, huấn luyện ra 100.000 tinh binh có thực lực đáng sợ. Hầu hết 100.000 người này là lính mới được tuyển dụng.

Tinh binh kết hợp với kỹ thuật chiến đấu và công pháp được anh truyền thụ, một tiểu đội mười người có thể dễ dàng chém chết Hư Tiên. Nếu là đội ba trăm người cho dù là Thần Tiên cũng đấu lại được.

Thực lực của những chiến sĩ này còn mạnh hơn cả những chiến sĩ chuyển hóa từ yêu nhân. Những chiến sĩ mạnh mẽ này còn phải đón nhận sự huấn luyện nghiên khắc nhất, từ đó chọn ra những người có thiên phú tốt, có pháp lực để bồi dưỡng trọng điểm.

Khoảng thời gian Ngô Bình không ở đây, Thất Châu còn chiêu mộ lượng lớn binh sĩ thông thường, hiện nay số lượng đã hơn ba triệu. Đãi ngộ của binh sĩ thông thường khá tốt, thế nên rất nhiều đàn ông đến ứng tuyển làm binh lính.

Tư Không Vũ đã phân chia rạch ròi những binh sĩ này, cấp thấp nhất là lính thường, tiếp theo là lính tinh nhuệ, lính mạnh, dũng sĩ. Lính tinh nhuệ chia từ cấp một đến cấp ba, lính tinh nhuệ cấp một đều có thể một đấu một trăm. Lính mạnh cũng chia ba cấp, lính mạnh cấp một có thể một đấu một nghìn. Dũng sĩ là mạnh nhất, chia thành hạ dũng sĩ, trung dũng sĩ, thượng dũng sĩ. Trong đó thượng dũng sĩ cho dù có bị vạn quân bao vây cũng có thể lấy đầu thượng tướng.

Đám dũng sĩ này được tuyển chọn từ trong hàng vạn người, sau khi được chọn ra thì Ngô Bình sẽ đích thân huấn luyện họ.

Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã ở Vân Châu được một khoảng thời gian, anh tận dụng đan dược để bồi dưỡng 300.000 lính tinh nhuệ. Nhưng chỉ có 300.000 lính thì vẫn chưa đủ, ít nhất anh phải bồi dưỡng ra một triệu lính tinh nhuệ mới có thể đối đầu với đế quốc Thần Võ.

Tối hôm nay Ngô Bình cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, anh muốn mời long vệ ngày xưa uống rượu. Bây giờ long vệ đều là người quản lý của Thất Châu, nắm giữ binh quyền, mỗi người đều quản lý hàng trăm nghìn binh tướng.

Sau ba tuần rượu, Ngô Bình cười nói: “Các anh em, mọi người đã cùng tôi vào sinh ra tử lâu như vậy, giờ lại giúp tôi quản lý hàng triệu quân lính, mọi người vất vả quá”.

Long vệ đều nói: “Chủ nhân, chúng tôi không vất vả”.

Thiên Long đã không còn từ lâu, thế nên giờ long vệ đều gọi Ngô Bình là chủ nhân, tôn anh làm chủ.

Ngô Bình: “Mọi người là đại tướng ba quân, thế nên tôi muốn tăng thực lực của mọi người lên, để tất cả mọi người trở thành thái cổ chân nhân”.

Hai mươi long vệ nhìn nhau, trở thành thái cổ chân nhân sao?!

“Chủ nhân, thái cổ chân nhân rất mạnh, chúng tôi có thể đạt đến sao?”

Ngô Bình: “Mọi người nên biết rằng, Thần tộc đôi lúc sẽ ban huyết mạch cho người khác để người đó trở thành bán thần”.

Một long vệ nói: “Vâng, chúng tôi hiểu rõ ý chủ nhân, người cũng có thể ban cho chúng tôi huyết mạch giống như Thần tộc”.

Ngô Bình: “Đúng vậy. Với sức mạnh huyết mạch của tôi, mọi người có thể dễ dàng trở thành thái cổ chân nhân. Tuy nhiên, sau khi trở thành thái cổ chân nhân, mọi người sẽ luôn bị tôi kiểm soát và không thể chống lại ý chí của tôi. Sau này, cho dù mọi người có mạnh đến đâu, tôi chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể khiến mọi người diệt vong, hậu quả như vậy mọi người có bằng lòng gánh chịu không?”

Các long vệ cười ha hả, bọn họ vốn đã trung thành với Ngô Bình, sẵn sàng hiến dâng tính mạng. Do đó, những cái gọi là hậu quả này không ảnh hưởng gì đến họ.

“Chủ nhân, chúng tôi đều chấp nhận!”, họ đồng thanh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play