Thế là anh cùng Gà Mười Ba và Lão Hoàng nhanh chóng rảo chân đến ruộng thuốc. Thật ra ruộng thuốc ở sau nhà, đi vài trăm bước đã đến nơi rồi.
Đến rìa ruộng thuốc, Ngô Bình đưa mắt nhìn, thấy đủ loại dược liệu quý mọc trên ruộng thuốc rộng mấy trăm mẫu. Tim anh đập loạn xạ, sải một bước đã tiến vào trong. Một luồng sức mạnh huyền diệu quét qua cơ thể anh, nhưng anh không có phản ứng gì cả.
Gà Mười Ba rất kinh ngạc: “Chủ nhân, xem ra ruộng thuốc đã tiếp nhận anh làm chủ”.
Câu nói này khiến Ngô Bình sửng sốt: “‘Sao cơ? Ruộng thuốc này có ý thức ư?”
Lão Hoàng đáp: “Chủ nhân không phát hiện sao? Mảnh ruộng thuốc này là một đạo khí, chủ nhân đặt tên là ‘Ba Mẫu Đất’. Nó có thể cắm rễ ở bất kỳ nơi nào, hấp thụ linh khí trời đất, nuôi dưỡng dược liệu”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Thế cũng được à?”
Anh đi một vòng ruộng thuốc, nhìn thấy một cô gái trắng trẻo ưa nhìn đang hôn mê dưới bụi cây hoa. Cô gái ấy xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tao nhã, khiến một người đã quen nhìn thấy người đẹp như Ngô Bình cũng phải ngắm thêm vài lần nữa.
Lão Hoàng bảo: “Cô gái này thật đẹp, chủ nhân à, hãy giữ lại làm người hầu đi”.
Ngô Bình kiểm tra, phát hiện cô gái này bị thương nặng, mà tu vi của đối phương cũng rất cao, đã là Bán Bộ Đại La rồi.
“Bị thương rất nặng, phải nhanh chóng điều trị”, anh bế cô gái ấy lên rồi trở về. Cứu người là chuyện quan trọng, anh không có thời gian để quan sát dược liệu ở đây nữa.
Lúc này có một giọng nói vọng vào từ bên ngoài: “Chủ nhân nơi này, mau giao người ra đây”.
Lão Hoàng nghe vậy bèn cười khẩy: “Ồn chết được!”
Nó hướng lên trời rồi gầm thét, bốn tu sĩ đang ở trên cao đột nhiên mất sạch pháp lực, đồng loạt rơi xuống và ngã phịch xuống đất.
Bốn người cả kinh, đây là tu vi gì thế này? Bọn họ chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều đã liều mạng quay đầu, bỏ chạy khỏi ruộng thuốc.
Lão Hoàng cũng không đuổi theo mà quay về nhà cùng Ngô Bình.
Sau khi đặt cô gái lên giường, Ngô Bình quan sát một lúc rồi bắt đầu trị thương cho đối phương. Y thuật của anh vô cùng cao siêu. Không lâu sau đó, vết thương của cô gái ấy đã gần như lành lại, nhưng người thì vẫn đang hôn mê.
Chữa trị xong, anh tiếp tục tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh trong sân, tiến lên tầng thứ mười lăm. Ở tầng này, anh phải mở thêm năm động thiên lớn ngoài định mức cơ thể, đó là Kim Thần Động Thiên, Mộc Thần Động Thiên, Thuỷ Thần Động Thiên, Hoả Thần Động Thiên, Thổ Thần Động Thiên. Năm động thiên này ký thác trên động thiên nguyên bản của anh, Ngũ hành tuần hoàn, không ngừng sinh trưởng.
Chẳng bao lâu sau, động thần đầu tiên đã mở ra, là Kim Thần Động Thiên. Anh tu luyện kiếm hoàn, hiểu rõ về các thuộc tính của kim, nên tiến triển nhanh nhất. Khi Kim Thần Động Thiên mở ra, trong linh thổ Ngũ Hành, sức mạnh kim linh vô tận không ngừng bị nó hấp thu, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, một vòng xoáy năng lượng đã hình thành xung quanh anh.
Cảnh tượng này khiến đám Lão Hoàng đều sững sờ: “Trời ơi! Linh khí Ngũ hành ở đây đều là năng lượng cao cấp giải phóng ra từ trong cơ thể chủ nhân, anh ấy mới có thể hấp thu nhiều đến thế!”
Thanh Ngưu nói: “Tôi bảo mà, anh ấy không hề đơn giản”.
Chẳng mấy chốc, Kim Thần Động Thiên đã ổn định, nó lờ mờ xuất hiện một hình người cao to bệ vệ màu vàng kim, chính là Kim Thần mà anh sắp tạo thành! Có Kim Thần rồi, anh sẽ dễ dàng khống chế linh khí kim, lý giải ý nghĩa Kim.
Kim Thần vừa hình thành, Ngô Bình liền mở mắt ra, vì anh cảm nhận được cô gái trong phòng đã tỉnh lại.
Thời gian quay về vài canh giờ trước, cô gái kia từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, cô gái đột nhiên ngồi bật dậy, phát hiện vết thương cực kỳ nghiêm trọng của mình đã lành lại. Nên biết rằng trước đó thần hồn của cô gái đã sắp tan vỡ, bị chất độc lạ gây ô nhiễm, đã không còn hy vọng sống nữa. Nhưng điều khiến cô gái bất ngờ hơn là nội thương từ những năm đầu tu luyện cũng đã được chữa khỏi!