“Chủ nhân”, lão Hoàng trầm giọng nói: “Chủ nhân từng nói, chỉ cần ai rút được thanh bảo kiếm trên tường ra thì sẽ là chủ nhân mới của bọn tôi”.

Ngô Bình sửng sốt: “Chủ nhân nhà ngươi thực sự nói như vậy sao?”

Lão Hoàng và đồng bọn đã bàn bạc về chuyện này, cảm thấy rằng không nên cho Ngô Bình biết chủ nhân là cháu trai của anh. Nói vậy thì chủ nhân sẽ mất mặt, vì vậy nó quyết định nói dối.

Thanh Ngưu cũng đứng ở cửa nói: “Không sai, đây là lời chủ nhân từng nói. Cho nên, từ nay về sau anh là chủ nhân mới của bọn tôi. Toàn bộ nơi này đều là của anh”.

Trần Nhược Nhàn cũng rất ngạc nhiên, cô ấy mím môi và mỉm cười, nói: “Anh Huyền Bình, để em giúp anh”.

Mấy ngày nay, Trần Nhược Nhàn đều phụ giúp anh nấu nướng nên đã sớm quen thuộc quá trình nấu nướng, phối hợp với anh rất ăn ý. Vì vậy, trong một thời gian ngắn, Ngô Bình đã nấu xong một nồi đồ ăn và một nồi canh.

Bây giờ anh là chủ nhân của ngôi nhà, Ngô Bình có thể tự nhiên ăn trong nhà. Anh đặt các món ăn lên bàn, nhưng thật kỳ lạ, lão Hoàng chỉ ngồi cách đó vài mét, không lại gần.

Ngô Bình hỏi: “Lão Hoàng, sao ngươi không ăn?”

Lão Hoàng: “Chủ nhân, tôi không được phép ở trên bàn, xin hãy bỏ một ít vào bát chó của tôi”.

Trần Nhược Nhàn nhanh chóng đổ đầy thức ăn vào bát chó, lão Hoàng lập tức ăn một cách thích thú.

Lúc này, con mèo xám chạy đến, nhẹ nhàng nhảy lên đùi Ngô Bình.

Con mèo xám này rất đẹp, đôi mắt xanh nhạt, bộ lông mượt mà, anh vuốt v e nó cười nói: “Mèo, lông của ngươi so với lão Hoàng còn đẹp hơn nhiều”.

“Đương nhiên, lão Hoàng xấu mắc ói”, con mèo xám phát ra một giọng nữ dễ nghe.

Ngô Bình không ngạc nhiên, những con vật ở đây không con nào đơn giản nên con mèo xám nói chuyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Anh cười đáp: “Ngươi có muốn thử món ăn của ta không?”

“Chủ nhân cho tôi ăn thì được”, mèo xám rõ ràng đang vờ khách sáo.

Ngô Bình mỉm cười và bảo Trần Nhược Nhàn cũng múc một bát cho nó.

Ngô Bình mới cắn vài miếng, Gà Mười Ba đã xông vào: “Lão Hoàng, không ổn rồi, có kẻ xông vào ruộng thuốc”.

Lão Hoàng ngừng ăn, nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, trong ruộng thuốc có rất nhiều dược liệu quý, người ngoài không được phép vào”.

Ngô Bình: “Chúng ta đi xem sao”.

Ngô Bình vẫn chưa quen với thân phận chủ nhân nơi này. Anh hỏi: “Gà Mười Ba, ai vừa xông vào ruộng vậy?”

Gà Mười Ba đáp: “Một Đạo Quân và ba Chân Tiên đang truy sát một nữ tu sĩ. Nữ tu sĩ xông vào ruộng thuốc, mấy người bên ngoài không dám tuỳ tiện chạy vào đó”.

Ngô Bình ngộ ra: “Có phải trong ruộng thuốc có cấm chế gì không?”

Gà Mười Ba nói: “Đúng vậy, ngày trước có một chủ nhân ở vườn thuốc đã đặt ra cấm chế, ngay cả Đạo Tổ vào đó cũng chết chắc”.

Ngô Bình hỏi: “Thế chẳng phải nữ tu sĩ kia sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao?”

Gà Mười Ba trả lời: “Vậy thì không, cấm chế này không gây ra lực sát thương quá lớn với người có tu vi thấp”.

Ngô Bình bảo: “Mau đi xem thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play