“Ai đã trị khỏi cho tôi vậy?”
“Cô gái à, cô tốt số lắm đấy, chủ nhân của chúng tôi từ bi nên đã cứu mạng cô”.
Đúng lúc này, một con gà trống to bằng con người bỗng xuất hiện ở cửa, giương đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào cô gái.
Cô gái kia giật mình, kêu lên: “Ngươi là… Yêu đế ư?”
Con gà trống to lớn ấy là ông nội của Gà Mười Ba. Nó quay đầu bỏ đi, không trả lời câu hỏi cấp thấp và vô vị ấy.
Lúc này, một con nhện lớn từ sợi tơ trên nóc nhà rơi xuống. Con nhện này toả ra khí tức rất khủng khiếp, tu vi ít nhất phải ở cấp bậc Đại La!
Nhện tò mò quan sát cô gái, đoạn thu tơ lại rồi quay về tổ trên nóc nhà.
Sau đó một con chó vàng tiến vào, giọng nghiêm nghị: “Cô gái, vết thương lành rồi à?”
Nhìn thấy con chó vàng, cô gái ấy lại càng hoảng hốt, bởi khí tức của nó còn đáng sợ hơn con gà trống! Đây rốt cuộc là đâu, tại sao con gà, con chó cũng có tu vi kinh khủng nhường này?
Cô gái lắp bắp nói: “Lành rồi”.
Con chó vàng bảo: “Chủ nhân chúng tôi đã cứu cô đấy, có phải cô nên báo đáp hay không?”
Cô gái nọ nghĩ bụng, ngay cả chó trong nhà còn lợi hại đến vậy, chủ nhân căn nhà này nhất định là một người cực kỳ khủng khiếp. Thế là cô gái vội gật đầu: “Đúng vậy, tôi nên báo đáp ân nhân đã cứu mạng tôi”.
Con chó vàng nói: “Bên cạnh chủ nhân nhà tôi còn thiếu người hầu hạ, sau này cô làm người hầu của anh ấy đi”.
Cô gái kia khẽ cau mày, tốt xấu gì mình cũng là con gái của thiên chủ Tử Hư, sao có thể làm người hầu cho kẻ khác chứ?
Cô gái đang định nổi giận thì một con chim vẹt đã đậu lên đầu con chó vàng: “Lão Hoàng, nghe bảo chúng ta có chủ nhân à?”
Con chó vàng đảo mắt: “Mấy hôm nay ngươi chạy đi đâu thế hả, Tiểu Vũ?”
Chim vẹt đáp: “Thiên Bằng lão tổ của đại lục Hồng Hoang bị kẻ thù cũ đuổi giết. Ta giúp ông ta đánh đuổi kẻ thù”.
Cô gái vô cùng kinh ngạc. Thiên Bằng lão tổ có năng lực rất khủng khiếp, Đạo tổ bình thường tuyệt đối không phải đối thủ. Thế mà con vẹt này lại giúp Thiên Bằng lão tổ đối phó kẻ địch ư?
Lúc này, chim vẹt mới nhìn cô gái kia: “Cô là ai?”
Con chó vàng bảo: “Chủ nhân vừa cứu cô ta đấy. Ta định hỏi xem cô ta có đồng ý làm người hầu cho chủ nhân hay không”.
Chim vẹt nói: “Lão Hoàng à, sao ngươi chẳng có mắt nhìn gì hết vậy? Đâu phải người nào cũng có thể hầu hạ chủ nhân? Thiên Bằng lão tổ bắt được vài nữ Đạo Quân, trông cũng xinh đẹp lắm, ta sẽ tóm hai người đến đây hầu hạ, làm ấm chăn giường cho chủ nhân”.
Cô gái nọ ngẩn ra, bắt hai nữ Đạo Quân đến đây ư?
Đúng lúc này, Ngô Bình đã mở Kim Thần Động Thiên, bắt đầu ra sức hấp thu sức mạnh kim linh, đỉnh đầu hình thành một vòng xoáy năng lượng khổng lồ.
Chó, vẹt và cô gái đều ra khỏi phòng và nhìn về phía Ngô Bình trong sân.
Vẹt cười nói: “Tốc độ tu hành của chủ nhân nhanh thật đấy”.
Tuy Ngô Bình là Địa Tiên, nhưng khí tức mà anh toả ra lúc này, không phải Đại La Kim Tiên có thể so bì được. Cô gái kia sững sờ nhìn anh, lòng ngập tràn hiếu kỳ, rốt cuộc anh là ai?
Tu luyện xong, Ngô Bình mới nhìn cô gái đang đứng ở cửa, đoạn cười hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”