Vừa nói xong, một người bay tới gần đó, sau đó là mười mấy người xuất hiện. Nhìn thấy người này, Ajizu chắp tay: “Cậu Umahijiri”.

Người này chính là Umahijiri Gun, ngũ quan của người này rất kỳ quặc, hai con mắt mọc ở giữa, trên trán có một cục u, răng mọc lộn xộn, mặt đầy rỗ.

Rất hiếm khi Ngô Bình thấy một người nào đó xấu, nhưng Umahijiri Gun thật sự rất xấu.

Umahijiri Gun cười khẩy: “Inukai Shigeyoshi, anh tới mỏ sắt thần của tôi làm gì, lẽ nào tới mua quặng à?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi định chế tạo một thanh thần binh, cần tự rèn phôi nên tới đây chọn ít quặng!”

Umahijiri Gun thờ ơ nói: “Không bán!”

Ngô Bình: “Umahijiri Gun, tuy chúng ta từng có mâu thuẫn nhưng đã là chuyện cũ rồi. Thế này đi, sau khi tôi chế tạo ra thần binh sẽ tặng anh một thanh, xem như tôi xin lỗi anh vì chuyện trước đây”.

Umahijiri Gun sửng sốt, Inukai Shigeyoshi trước nay chưa từng nhìn thẳng anh ta lần nào, bây giờ bỗng xin lỗi mình, còn muốn tặng thần binh cho mình?

Thật ra Umahijiri Gun rất ngưỡng mộ Inukai Shigeyoshi, đối phương đẹp trai hơn anh ta, tố chất lại tốt, còn có chỗ dựa ở Thần Giới nữa. Ngô Bình chỉ cần cứng rắn hơn một chút nữa thì anh ta sẽ tìm lý do bán quặng cho Ngô Bình.

Umahijiri Gun dường như không tin vào tai của mình: “Anh xin lỗi tôi à?”

Ngô Bình: “Lúc đó tôi tuổi trẻ ngông cuồng, bây giờ tôi đã trưởng thành hơn nhiều rồi”.

Umahijiri Gun xua tay: “Anh Inukai, thật ra tôi cũng có điểm không đúng, nếu không phải tôi châm chọc thì anh cũng sẽ không ra tay đánh tôi”.

Ngô Bình cười ha ha: “Anh Umahijiri, đều là chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Có thể dẫn tôi đi xem quặng thử không?”

Umahijiri Gun vội nói: “Tất nhiên rồi, anh Inukai nhìn trúng chỗ nào thì cứ lấy chỗ đó, tôi không lấy tiền”.

Ngô Bình cảm ơn rồi đáp thẳng xuống quặng mỏ chỗ có Lạc Trường Sinh. Môi trường bên dưới quặng mỏ này rất tệ, các thợ mỏ ăn uống, đi vệ sinh đều ở hết trong đây, mùi hôi thối nồng nặc, tuy có cửa thông gió nhưng mùi thối vẫn khiến người ta buồn nôn.

Ngô Bình nín thở, đi một hồi rất lâu mới tìm được Lạc Trường Sinh, anh chỉ một tảng quặng nói với ông ta: “Vác cái này ra ngoài cho tôi”.

Lạc Trường Sinh bị giày vò trong này hơn nửa năm, người đã ngờ nghệch hẳn, ông ta khom người vác hai tảng quặng to bằng trái bí đao, từng bước đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, Umahijiri Gun sợ thối nên đứng đợi ở bên ngoài, anh ta cười nói: “Anh Inukai chỉ chọn được hai tảng thôi sao?”

Ngô Bình cười nói: “Thần binh còn cần dùng những nguyên liệu khác nữa, thế nên không cần quá nhiều quặng sắt thần”.

Thế nên Umahijiri Gun hỏi anh muốn chế tạo thần binh gì, Ngô Bình ứng phó qua loa vài câu rồi nói: “Để người này vác quặng cho tôi đi, xong tôi sẽ cho người đưa ông ta trở lại”.

Tuy cảm thấy hành động của Ngô Bình rất thừa thải, hai tảng quặng thôi mà, để đâu không được, hoàn toàn không cần phải có người chuyên vận chuyển. Nhưng anh ta cũng hiểu, người như Inukai Shigeyoshi thích tỏ vẻ lớn lối, thích rêu rao, nên không nghĩ nhiều.

“Anh Inukai, chỉ là một thợ mỏ thôi mà, không cần đưa về lại đâu, anh để ông ta ở lại làm người hầu luôn đi”, Ngô Bình cười: “Vậy được, tôi không làm phiền anh Umahijiri nữa, hôm khác tôi lại đến thăm”.

Umahijiri Gun tiễn Ngô Bình tới hơn một trăm dặm mới quay trở về, anh ta rất vui, cảm thấy kết bạn được với Inukai Shigeyoshi là một vinh hạnh.

Trên đường trở về, Ajizu tỏ vẻ kỳ lạ, nói: “Cậu cả đã thay đổi rất nhiều”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi đã thay đổi rất nhiều. Trong Thiên Vực, tôi đã nhìn thấy mình ở quá khứ và tương lai, tôi đã suy nghĩ rất nhiều”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play