Phi Hồng cười nói: “Được, để chị nghĩ cách giúp cậu”.

Ngô Bình vui mừng: “Cảm ơn chị Hồng”.

Phi Hồng còn định nói chuyện một lát nữa nhưng bỗng hơi sững người, sau đó nói: “Bên trên có chuyện, chị phải trở về rồi. Shigeyoshi, cố gắng dưỡng thương nhanh khoẻ, chị sẽ tới tìm cậu nhanh thôi”.

Nói xong, hơi mây biến mất, Phi Hồng cũng không thấy đâu nữa.

Ngô Bình lau mồ hôi hột, tức giận nói với con sói trắng: “Sao mày không nói trước?”

Sói trắng cũng rất uất ức: “Vừa nãy tới nơi, tôi đang định nói với ngài, đâu ngờ hôm nay cô ta lại tới chứ”.

Ngô Bình nheo mắt: “Tao thấy thực lực của cô ta rất mạnh, chắc là mạnh hơn tao!”

Sói trắng: “Đương nhiên rồi, cô gái này là thần vương chí tôn, Đạo Tổ của Nhân tộc các ngài cũng không làm gì được cô ta”.

Ngô Bình nghi ngờ hỏi: “Cô ta mạnh như vậy sao lại thích Inukai Shigeyoshi?”

Sói trắng nói: “Thần tộc tu luyện đạo tiến hoá, thể chất giữa Inukai Shigeyoshi và Phi Hồng rất hợp nhau, thu hút lẫn nhau”.

Ngô Bình: “Nói thế thì không đúng nhỉ? Inukai Shigeyoshi là Nhân tộc, Phi Hồng là Thần tộc, thế mà bọn họ lại thu hút lẫn nhau sao?”

Sói trắng: “Nghe nói việc này có liên quan đến nguyên liệu khi Nữ Oa tạo ra con người, cụ thể thế nào thì tôi không rõ”.

Ngô Bình suy nghĩ lại, tuy Phi Hồng là thần vương khiến anh thấy áp lực, nhưng đối với anh, đúng là Phi Hồng rất có sức hút.

Đợi trong nhà hai tiếng đồng hồ, Ajizu trở về, cười nói: “Cậu cả, đã đánh tiếng với thượng tướng quân rồi, lúc nào chúng ta cũng có thể sang đó”.

Ngô Bình: “Được, ông đi với tôi một chuyến”.

Ajizu: “Vâng, tôi lập tức chuẩn bị xe ngựa”.

Ngô Bình vốn định bay luôn sang đó, nghe nói ông ta đi chuẩn bị xe ngựa thì không nói gì nữa. Chẳng bao lâu sau, trước nhà xuất hiện một chiếc xe rất to, Ngô Bình và Hanami Tsukihime cùng với sói trắng và cả Ajizu ngồi vào mà vẫn còn rất rộng. Ajizu vỗ vào cửa xe thì xe đã bay lên, đi về phía mỏ thiết thần.

Chiếc xe này bay rất nhanh, chưa đến một giờ đồng hồ đã đến nơi. Ngô Bình bay ra ngoài, vừa nhìn đã thấy một toà Thần xã gần đó. Bên trong Thần xã toả ra khí tức kinh người, tuy không bằng Phi Hồng nhưng tuyệt đối không hề yếu hơn khí tức của đại thần Đấu Thắng.

Anh truyền âm cho sói trắng: “Thần xã này để làm gì vậy?”

Sói trắng: “Là nơi dùng để qua lại giữa Thần tộc và Hạ Giới, bên trong luôn có hoá thân của một vị đại thần trấn giữ. Cả nước Oa chỉ có một Thần xã này thôi, đến cả vua cũng phải thường xuyên tới đây lễ bái cầu phúc”.

Ngô Bình không nghĩ nhiều, anh thả thần niệm đi tìm kiếm vị trí của Lạc Trường Sinh. Quả nhiên, anh phát hiện ra ông ta ở một quặng mỏ. Khí tức của Lạc Trường Sinh lúc này đang rất yếu lớt, thân đầy thương tích, trông có vẻ đã chịu không ít khổ cực.

Anh hỏi Ajizu: “Nếu tôi mua một thợ mỏ trong đây thì đối phương có đồng ý không?”

Ajizu: “Cậu cả là bán thần, tuy nơi này là địa bàn của thượng tướng quân nhưng vẫn sẽ nể mặt của cậu. Nhưng chủ của mỏ quặng này cũng là một vị bán thần, hơn nữa là bán thần của nhà họ Umahijiri”.

Ngô Bình: “Anh ta có nể mặt tôi không?”

Ajizu: “Cậu cả, năm năm trước cậu đã xảy ra mâu thuẫn với Umahijiri Gun, còn đánh cậu ta bị thương, lẽ nào cậu quên rồi sao?”

Ngô Bình: “Chuyện đã qua lâu vậy rồi, lẽ nào anh ta còn ghi hận?”

Ajizu: “Thế thì chưa biết được, cậu cả có thể đi hỏi thử xem”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play