Ajizu kinh ngạc: “Cậu cả nhìn thấy được tương lai sao?”

Ngô Bình: “Ừ, đó là một điều rất tuyệt vời, giúp ích rất nhiều cho tu vi của tôi”.

Ajizu cảm thán: “Tu vi của cậu cả lại sắp tăng vùn vụt rồi”.

Ngô Bình: “Ajizu, ông về trước đi, tôi phải đi làm vài việc”.

Ajizu: “Vâng”.

Sau khi Ajizu đi, Ngô Bình thu xe và sói trắng lại, đưa Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime rời khỏi nơi này bằng độn thuật.

Đến một nơi an toàn, Ngô Bình trở về hình dáng thật sự. Lúc Lạc Trường Sinh nhìn thấy Hanami Tsukihime thì đã biết Ngô Bình tới rồi, nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn không thay đổi, cứ cúi gằm đầu.

Mãi đến lúc này, ông ta mới thở phào: “Cậu chủ, là Hanami nói cậu tới cứu tôi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Lão Lạc, chắc thời gian qua ông chịu không ít cực khổ”.

Lạc Trường Sinh cười chua chát: “Tôi đã tuyệt vọng rồi, nếu không nhờ hôm đó tôi được Hanami bất ngờ truyền tin thì e rằng mãi mãi cũng không thoát được nơi đó”.

Ngô Bình: “Lão Lạc, sao ông lại bị bắt đi làm thợ mỏ vậy?”

Lạc Trường Sinh xua tay: “Đừng nhắc nữa, xui thôi. Cậu chủ, bây giờ tu vi của cậu tới đâu rồi?”

Hanami Tsukihime nói: “Ông cố, anh Huyền Bình đã đến Địa Tiên Thân Tàng rồi ạ, nhưng thực lực không hề thua kém Địa La Đạo Quân”.

Lạc Trường Sinh rất kinh ngạc: “Giỏi quá! Cậu chủ, thực lực của cậu xuất chúng như vậy, có thể giúp tôi khống chế một hòn đảo được không?”

Ngô Bình: “Ồ, Lão Lạc, ông muốn gì?”

Trần Nhược Nhàn cho người sắp xếp chỗ ở, Lạc Trường Sinh ở một khu nhà riêng tu hành, hồi phục thể năng. Ngô Bình bị khơi lửa dục nên kéo Hanami Tsukihime vào phòng giày vò một phen.

Lúc anh ra khỏi phòng trời đã tối.

Hanami Tsukihime nhuyễn nhừ cả người, nằm trong phòng nghỉ ngơi, Ngô Bình thì tới thăm Lạc Trường Sinh, tiện thể chỉ dạy ông ta tu hành.

Khả năng của anh bây giờ đã hơn trước đây rất nhiều, chỉ dùng một vài bản lĩnh mà Lạc Trường Sinh đã có thể dễ dàng đột phá cảnh giới Thần Hoá, hơn nữa căn cơ còn kiên cố.

Đến sáng sớm hôm sau, Lạc Trường Sinh đã vượt qua Long Môn, hoàn thành tầng hai Long Biến.

Ra khỏi khu nhà của Lạc Trường Sinh, anh nhìn thấy Trần Nhược Nhàn đang đứng đợi cách đó không xa, dường như đang đợi anh.

“Anh Lý”, cô ấy vui vẻ vẫy chào và đi tới.

Ngô Bình cười nói: “Em gái Nhược Nhàn, bây giờ em thấy thế nào rồi?”

Trần Nhược Nhàn đáp: “Em đã hoàn toàn khôi phục rồi, cảm ơn anh Lý đã giúp em”.

Ngô Bình: “Không sao là tốt rồi”.

Trần Nhược Nhàn: “Trận chiến hôm qua khiến quân nước Oa tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn sẽ không dám đến đây nữa”.

Ngô Bình: “Ừm, nước Oa nội loạn, bây giờ cũng sẽ không có thời gian lo bên này nữa đâu”.

Trần Nhược Nhàn lấy ra một chiếc nhẫn trữ đồ: “Anh Lý, đây là ba mươi tỷ đồng Thần Long mà em đã chuẩn bị”, đây là những gì trước đó cô ấy đã hứa, là cái giá để mời Ngô Bình ra tay cứu giúp.

Ngô Bình cười nói: “Không cần đâu, em giữ số tiền này lại đi”.

Trần Nhược Nhàn: “Vậy sao mà được, anh đã cứu mạng em, ơn đức này đã khó lòng báo đáp hết rồi, em không thể anh chịu thiệt được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play