Chu Quy biết có khuyên thêm cũng không có kết quả, ông ta thở dài: “Vậy tôi đành chào tạm biệt, hi vọng Lý đại soái cân nhắc thêm”.
Sau khi Chu Quy đi, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Sự xuất hiện của Chu Quy đã nhắc nhở anh, diện tích của bảy châu Thái Thanh không phải nhỏ, được truyền qua nhiều đời, các dân tộc gần gũi nhau, nếu như xây dựng nên một tiên quốc thì không chừng có thể kế thừa địa vị của tiên quốc”.
Vân Tịch: “Dù không kế thừa được địa vị của tiên quốc thì cũng có thể có chỗ đứng trên đất Côn Luân. Tiên cảnh Thái Thanh vốn dĩ có chút liên hệ với tiên giáo Thái Thanh, sau này có thể nhờ vả Thái Thanh tiên giáo”.
Ngô Bình: “Điểm này không khó, anh nói với sư phụ một tiếng, để Thái Thanh tiên giáo biến chỗ này thành địa bàn của tiên giáo là được”.
Vân Tịch: “Đến lúc đó có thể nhờ vào các chiến sĩ người sói được chuyển hóa để khống chế bảy châu, và Huyền Bình sẽ là đại đế đời đầu tiên của tiên quốc”.
Ngô Bình: “Anh có làm đại đế của tiên quốc hay không không quan trọng, bảy châu Thái Thanh muốn ổn định thì nhất định phải hợp nhất với nhau, như vậy thì dù có yêu tộc xâm lược, tu sĩ của bảy châu cũng có thể chống trả”.
Khi cục diện của ba châu ổn định lại, Ngô Bình lại tiếp tục giành lấy Khang châu, Tiêu châu, Quan châu, đến giờ, anh đã khống chế được sáu trong số bảy châu.
Trong sáu châu đó đều có ít nhất một trăm nghìn tướng sĩ đóng quân, canh phòng đại quân yêu tộc xâm lược từng giây từng phút. Cuối cùng, Ngô Bình vẫn muốn giành luôn Trung châu.
Yêu tộc ở Trung châu nhiều nhất, hơn nữa còn có một đại doanh yêu tộc, không phá được đại doanh này thì yêu tộc sẽ không dừng xâm lược bảy châu.
Thật ra, lúc này đại doanh của yêu tộc đã hỗn loạn, một là vì hồ luyện yêu đã bị người ta phá hỏng, và chết mất ba yêu vương, thiệt hại mười mấy vạn người sói, không còn cách nào tạo ra người sói thì còn đỡ, quan trọng là đến cả yêu thai quan trọng nhất cũng không thấy đâu nữa.
Yêu tộc rối loạn, nhiều châu liên tục thất thủ nhưng họ cũng bó tay vì họ không có nhiều chiến sĩ người sói để phái đi nữa. Hơn một trăm vạn người sói còn lại hiện đang thủ ở trong đại doanh của yêu tộc, phòng đại quân của con người ở sáu châu đánh đến.
Lúc này, trong đại đường, một vua sói ngồi ở giữa với vẻ mặt nặng nề, các yêu tướng bên dưới cuối đầu không nói gì.
Vua sói hạ giọng nói: “Các ngươi nói xem bây giờ nên làm sao đây?”
Cả buổi sau mới có một sói yêu nói: “Sói hoàng vệ hạ, theo tin tình báo đưa về từ những người còn sống sót ở các châu, đối phương đang bị rất tốt, hơn nữa còn có người sói chuyển hóa. Mỗi khi đánh với chúng ta một trận thì thực lực của họ lại tăng thêm một lần. Đại quân người sói mà chúng ta đã bố trí ở sáu châu đã gần như diệt vong hoàn toàn và trở thành sức mạnh của đối phương”.
Vua sói: “Các ngươi đã điều tra ra rốt cuộc người đó có lai lịch gì chưa?”
Một sói yêu nói: “Sói hoàng bệ hạ, vẫn chưa rõ, có điều, tu vi của người đó không cao lắm, nghe đồn chỉ là địa tiên nhân tộc”.
Vua sói giật mình: “Địa Tiên? Một Địa Tiên mà lại dám đối đầu với vua sói ta”.
“Ầm”.
Chính vào lúc đó, đại doanh yêu tộc rung lắc mạnh, một giọng nói truyền đến: “Xem thường Địa Tiên sao? Vua sói, nếu ông có gan thì ra đây đánh nhau với tôi. Nếu như ông thua thì hãy dắt theo lính của mình cút khỏi đại lục Côn Luân, mãi mãi không quay lại”.
Vua sói nổi giận, bay ra khỏi đại điện thì thấy trên không trung có một thanh niên đang đứng, khí thế ngút trời, khiến người ta phải giật mình.
“Không ngờ Địa Tiên mà cũng có thể mạnh đến thế”. Vua sói giật mình.
Ngô Bình: “Tôi đến là để đánh với ông một trận”.
Vua sói nhìn anh: “Cậu là ai?”