Ngô Bình: “Tôi tên Ngô Bình, trước đó tôi từng đánh vào hoàng cung Long Quốc, dạy cho thái tử một bài học”.
Vua sói giật mình, dù là ông ta thì cũng không thể vào hoàng cung Long Quốc dạy dỗ thái tử, người này to gan thật.
Ông ta hạ giọng, nói: “Là cậu phá hỏng hồ luyện yêu sao?”
Ngô Bình: “Không sai, hồ luyện yêu đó đã hại chết mấy trăm vạn người vô tội, tôi không thể giữ nó lại”.
Vua sói lớn tiếng hừm: “Cậu có biết hậu quả của việc đắc tội với yêu thần không?”
Ngô Bình: “Yêu thần thì đã sao?Nói thật cho ông biết, sư phụ tôi là Long Hổ đại đạo tôn, nếu yêu thần tộc sói của ông không biết tốt xấu thì tôi sẽ mời sư phụ tôi gi ết chết ông ta”.
Vua sói giật mình, đương nhiên ông ta từng nghe nói đến uy danh của Long Hổ đại đạo tôn, yêu thần nhà ông ta thật sự cũng không phải đối thủ của ông ấy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Được, tôi đấu với cậu một trận”.
Ngô Bình: “Nếu ông thua thì hãy để lại tất cả người sói, sau đó dắt theo thuộc hạ của ông cút khỏi đại lục Côn Luân”.
Vua sói: “Vậy nếu cậu thua thì sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Nếu tôi thua, đương nhiên sẽ tùy ông xử lý”.
Vua sói nghiến răng, nói: “Được”.
Ông ta vừa dứt lời thì thân thể biến thành một con sói khổng lồ. Ngô Bình cũng dùng cơ thể thật, biến thành một người khổng lồ cao ngàn mét, đối đầu với con sói.
Một tiếng hét lớn vang lên, người và sói đánh nhau trên không trung. Ngô Bình thi triển một trăm bảy mươi bảy thức quyền pháp trong sách, mỗi chiêu mỗi thức đều mang sức mạnh hủy diệt.
“Ầm”.
Con sói khổng lồ nhào đến, bị Ngô Bình đấm lên cằm, con sói khổng lồ kêu lên đau đớn, lùi về phía sau. Ngô Bình bước qua, dùng tay trái tóm lấy da cổ con sói, tay phải đấm mạnh.
“Bụp, bụp, bụp!”
Mới có ba đấm thì vua sói đã cầu cứu: “Nhân Hoàng tha mạng”. Ngô Bình vừa ra đòn thì ông ta đã cảm nhận được khí tức của anh, chắc chắn anh là Nhân Hoàng.
Trước khi luyện chế thai yêu, thực lực của Ngô Bình đã hơn Vua sói, bây giờ thậm chí còn có thể nghiền ép đối phương, anh lạnh lùng nói: “Kế hoạch ban đầu của tôi là giết hết các người nhưng tôi nể mặt Lang Thần, hôm nay tha cho ông đi”.
Vua sói: “Cảm ơn Nhân Hoàng đã không giết”.
Ngô Bình: “Để lại tất cả người sói, đám Sói yêu các người có thể cút đi rồi”.
Nếu đã đánh không lại thì dĩ nhiên không cần phải ở lại đây nữa, Vua sói vội vàng dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng đi khỏi Trung Châu, để đại quân hàng triệu người sói này lại.
Việc tiếp theo mà Ngô Bình phải làm là chuyển hỏa những người sói này thành tu sĩ con người. Mấy ngày nay anh đã tích trữ đủ đan chuyển hóa nên vừa chuyển hóa vừa huấn luyện.
Không có Vua sói khống chế, những người sói này không còn sức chiến đấu, đa số đều đứng ngây người ra đó, thế nên cho họ uống đan dược cũng không khó. Nhưng dù sao cũng có hơn một triệu người, đợi đến khi Ngô Bình chuyển hóa hết toàn bộ cũng đã là mười ngày sau rồi.
Anh điều vài chỉ huy và long vệ đã được bồi dưỡng trước đó đến Trung Châu, để cho họ huấn luyện mấy tu sĩ vừa được chuyển hóa này.
Đến đây, các chiến sĩ dưới trướng của Ngô Bình đã lên đến hơn hai triệu người. Tiếp sau đó anh lại nhờ người chiêu mộ binh lính trong dân, cuối cùng mở rộng quân số lên ba triệu.