Vân Tịch khẽ thở dài: “Chuyện này vẫn nên để họ tự mình quyết định, dù sao chúng ta cũng không phải là đương sự, không có quyền quyết định thay họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, muốn thế nào để họ tự quyết định”.
Không lâu sau, Vân Tịch đã đến báo kết quả, trong số những người phụ nữ này chỉ có khoảng hơn năm mươi ngàn người đồng ý giữ lại đứa trẻ, số còn lại mong muốn phá thai.
Thế là Ngô Bình đã phân phát đan chuyển hóa cho hơn năm mươi ngàn người, những người còn lại đều sẽ tự phá thai. Những người sẵn sàng sinh đứa trẻ ra sẽ được quân Vân Châu trợ cấp để họ có thể sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái. Hơn nữa, những chiến sĩ người sói được chuyển hóa cũng sẵn sàng cưới họ làm vợ, cùng nhau nuôi dạy những đứa trẻ này.
Còn một trăm tu sĩ mới dẫn hồi phục sức chiến đấu, họ sẽ được phân vào quân Vân Châu.
Hôm nay bỗng có người đến báo: “Chủ công, bên phía Long Quốc phái sứ giả đến”.
Ngô Bình: “Ồ, sứ giả Long Quốc? Họ đến làm gì?”
Thuộc hạ nói: “Chủ công, đối phương nói là rất thành ý mà đến”.
Ngô Bình: “Mời vào”.
Không lâu sau, một sứ giả bước đến chào: “Chu Quy của Long Quốc xin chào đại sư Lý”.
Bây giờ Ngô Bình là chủ của ba châu, nắm trong tay một trăm nghìn đại quân, Long Quốc cũng phải khách sáo với anh.
Ngô Bình nhìn sứ giả, ông ta tầm năm mươi tuổi đổ xuống, tu vi không cao nhưng lại giỏi ăn nói.
“Đại nhân Chu, ông đến đây có gì cần chỉ bảo sao?”, Ngô Bình hỏi.
Chu Quy cười, nói: “Đại soái, hoàng đế bệ hạ đã quyết định phong người là Thái Thanh Vương”.
Ngô Bình vừa nghe xong thì cười: “Thái Thanh Vương? Tam châu Thái Thanh là do tôi cùng anh em liều mạng mới giành được, có liên quan gì với Long Quốc chứ?”
Chu Quy nói: “Đại soái, sau lưng Long Quốc là đại thiên tôn, sau này chắc chắn Long Quốc sẽ thống nhất thiên hạ, nắm giữ cả đại lục Côn Luân. Bây giờ quy thuận thì chỉ thêm lợi chứ không có hại”.
“Cảm ơn, nhưng bổn soái không có hứng thú gia nhập Long Quốc. Long Quốc các ông muốn có địa bàn thì hãy phái quân đến đánh với đại quân sói yêu đi”. Anh lạnh lùng nói.
Chu Quy tái mặt: “Đại soái, với cục diện bây giờ, yêu tộc không quan trọng, quan trọng là thần tộc. Chúng tôi nhận được tin thần tộc đã phái không ít cao thủ, muốn thành lập thần quốc ở Côn Luân, nếu thật sự là như vậy thì một nơi như Thái Thanh chắc chắn sẽ bị nhằm vào đầu tiên. Nhưng nếu Thái Thanh gia nhập Long Quốc thì chuyện đó sẽ không xảy ra”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây Long Quốc đã lập một tổng đốc ở đây rồi đúng không? Vậy lúc đại quân của yêu tộc đến, người của các ông đã ở đâu? Có từng đánh với yêu quân trận nào chưa?”
Chu Quy: “Lúc đó lúc đó, bây giờ là bây giờ, Long Quốc đang tích lũy sức mạnh, chuẩn bị ra đòn chí mạng với đại quân sói yêu”.
“Thì ra là như vậy”. Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Không biết khi nào các ông sẽ xuất binh? Vốn dĩ tôi định công phá đại doanh yêu tộc nhưng nếu các ông đã có kế hoạch rồi, vậy thì tôi nhường cơ hội lại cho các ông đó”.
Chu Quy đảo mắt: “Chuyện này chỉ mới đang tính toán thôi”.
Ngô Bình lớn tiếng hừm: “Ông quay về nói cho hoàng đế Long Quốc biết, sau này tiên cảnh Thái Thanh sẽ là địa bàn của Thái Thanh giáo, người ngoài đừng hòng động đến”.
Chu Quy sầm mặt lại: “Lý đại soái, người định đối đầu với Long Quốc thật sao?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Nếu tôi muốn đối đầu với Long Quốc thì ông đã không có cơ hội đứng ở đây nói chuyện với tôi rồi”.