Muốn xâm chiếm Vân Châu thì phải tấn công thành Khúc trước, vì thế đã có cả hàng pháo tiên được xếp ở đây.
Ngoài ra, Ngô Bình còn lấy pháo cấp bảy ra nữa. Còn anh thì cầm trước một quả báo cấp mười, uy lực của nó đủ để giết một Đạo Quân.
Đại quân lang yêu chỉ còn cách thành Khúc chưa đến một trăm dặm, chúng đang tăng tốc tiến quân. Ngô Bình đứng trên thành rồi hỏi: “Yêu tộc đột nhiên tấn công tiên cảnh Thái Thanh, nước Long có ý kiến gì không?”
Vân Tịch: “Nước Long quản lý nơi này khá lỏng lẻo, đại qauan lang yêu đến thì quan chức đều chạy hết, không hề quan tâm đ ến người dân”.
“Tình hình cụ thể thế nào? Có bao nhiêu nơi bị đánh chiếm rồi?”
Vân Tịch thở dài đáp: “Thái Thanh có bảy châu thì bốn châu bị chiếm rồi, ba châu còn lại cũng đang trong vòng nguy hiểm”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mình giữ Vân Châu trước”.
Vài phút sau, đã có khói bụi kéo tới, 70 nghìn đại quân lang yêu xuất hiện, người chỉ huy chính là công tử Lang Tam, hắn lạnh giọng nói: “Nghe lệnh của ta! Xông lên!”
Các người sói cưỡi sói, tay cầm gậy xông lên với vẻ hung ác, nếu để chúng tấn công vào thành thì các người dân vô tội sẽ lãnh đủ.
Khi khoảng cách được rút ngắn gần, Ngô Bình vung tay lên: “Phóng!”
1500 pháo thủ đã được chỉ cách sử dụng, nhưng đây vẫn là lần thực hành đầu tiên nên họ rất căng thẳng. May mà pháo tiên dễ dùng, chỉ cần dùng thần niệm khoá chặt một khu vực lại là nó sẽ bắn tới khu vực đấy ngay.
Đoàng!
Cả nghìn quả pháo bay thành hàng về phía đại quân lang yêu.
Cả đại quân đã bốc hơi trong làn khói của pháo, những con ở bên rìa thì cũng nổ banh xác.
Sau lần tấn công thứ nhất, phía đại quân lang yêu đã tổn thất ít nhất trên mười nghìn quân lính.
“Chuẩn bị…”, Ngô Bình tiếp tục chỉ huy các pháo thủ.”
“Phóng!”
Lần tấn công thứ hai cũng hạ thêm chục nghìn quân sĩ lang yêu nữa, công tử Lang Tam cũng bị bắn trúng, tuy có yêu phù hộ thân nhưng trông cũng nhếch nhác và nổ hết cả vảy.
“Rút!”, hắn hét lên ra lệnh rút quân.
Song, lần tấn công thứ ba đã tới.
Ngô Bình cầm cung Long Xà rồi nhắm thẳng vào công tử Tam Lang.
Vù!
Một đường sát quang bay về phía công tử Tam Lang, tứ chi của hắn đứt lìa, còn người thì chết tại chỗ.
Công tử Tam Lang đã chết, cả đoàn quân lập tức rối như canh hẹ, chạy tán loạn, cuối cùng chẳng còn mấy người sống sót.
Mọi người trên thành đều hoan hô ăn mừng.
Đại quân đã bị đánh bại, Ngô Bình phóng một đường kiếm lên trời, nó hoá thành vô vàn các đường kiếm rồi rơi xuống, các đường kiếm xử lý nốt các con lang yêu còn lại.
Uỳnh!
Cả đoàn quân lang yêu đã bị giết, không một con sống sót.
Giết chúng xong, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Em hãy thủ chắc Vân Châu, để anh đến các châu bị lang yêu chiếm đóng xem sao”.