Vân Tịch gật đầu: “Vâng, anh nhớ cẩn thận”.
Ngô Bình rời khỏi Vân Châu rồi đến Kim Châu gần nhất. Kim Thị trấn thủ ở đây, nhưng cả gia tộc đã bị giết, giờ nơi này như địa ngục nhân gian.
Ngô Bình đến một toà thành thì thấy bên dưới toàn thi thể của con người, có thi thể đã thối rữa, chó hoang và chuột đầy đường rồi gặm ăn thi thể.
Lúc này, anh nhìn thấy có mấy người sói đi tới. Thấy anh là người sống, chúng rất hào hứng, thậm chí còn nhảy nhót.
Ngô Bình bừng sát ý, cơ thể phình to rồi hoá thành người khổng lồ, anh túm cổ một người sói bằng một tay rồi hỏi: “Trong thành không còn người sống nữa à?”
Người sói ấy bị bóp cổ không thở được nên chỉ kêu oai oái.
Ngô Bình dùng sức bẻ gãy cổ nó như bóp ch ết một con gà, sau đó bắt người sói còn lại lên hỏi: “Người trong thành đều do các ngươi giết ư?”
Người sói ấy vội nói: “Không, chúng tôi chỉ giết khoảng 60 phần trăm thôi, còn thanh niên trai tráng đều được đưa đến hồ luyện yêu rồi”.
Ngô Bình: “Hồ luyện yêu là nơi nào?”
Người sói: “Là một món pháp bảo mà Lang Thần ban tặng, nó có thể luyện hoá người thành người sói”.
Ngô Bình: “Ai cũng được ư?”
Người sói: “Không hẳn, nghe nói tỉ lệ thành công là một phần mười thôi”.
Ngô Bình: “Thế thì mười người chết chín rồi còn gì”.
Người sói gật đầu: “Vâng, ai sống thì cũng trở thành người sói như chúng tôi”.
Ngô Bình: “Mau dẫn tôi đến đó”.
Người sói hoảng sợ: “Tôi có địa vị thấp nên chưa đủ tư cách biết, chỉ có thể dẫn anh đến gần đấy thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Trước kia ngươi là con người à?”
Người sói gật đầu: “Trước kia tôi cũng tu sĩ Nhân Tiên”.
Ngô Bình: “Nhân Tiên à? Vậy là ngươi vẫn còn ký ức”.
Người sói chán nản nói: “Tư duy của tôi đã bị yêu hoá, nhưng thi thoảng cũng có lúc bình thường. Ví dụ như bây giờ, nhưng một khi Yêu tộc đến gần thì tôi sẽ bị ảnh hưởng, không thể điều khiển suy nghĩ nữa, cảm giác đó như thể cơ thể không còn nghe theo điều khiển của mình”.
Ngô Bình: “Vân Tịch, sao tự nhiên Yêu tộc lại tấn công Vân Châu?”
Vân Tịch: “Em nghe được vài thông tin là Lang Thần đã cho Ám Vân Lang Hoàng đại lục Côn Luân, vì thế Lang Hoàng đã mang quân tới đánh chiếm nơi nòng cốt của Côn Luân là tiên cảnh Thái Thanh. Mục tiêu đầu tiên cỉa họ chắc là chiếm đóng tiên cảnh Thái Thanh, sau đó chế tạo ra nhiều yêu nhân hơn”.
Ngô Bình: “Một yêu hoàng thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”
Vân Tịch: “Huyền Bình, không sơ suất được đâu anh. Thực lực của Lang Hoàng chắc ngang với Đạo Quân đấy, mà ở mình thì Đạo Quân là quá giỏi rồi còn gì”.
Ngô Bình bình thản nói: “Bây giờ, chỉ cần có tiền thì không sợ gì hết. Vân Tịch, em hãy triệu tập một nghìn tu sĩ, cứ Địa Tiên là được nhận”.
Vân Tịch: “Anh triệu tập họ làm gì?”
Ngô Bình: “Anh đang có nhiều pháo tiên lắm, anh sẽ dạy cho họ cách dùng”.
Đây đều là pháp ở đảo Ẩn, trước được Tư Không Vũ đã cất trong Động Tiên để phòng khi dùng đến.
Loáng cái, Ngô Bình đã triệu tập được ba nghìn tu sĩ, họ đều là người Vân Xuyên, trong đó chỉ có vài Thiên Tiên, còn lại toàn là Địa Tiên.