Chương 3715

Người đàn ông chắp tay với đám người, cười nói: “Tôi đây múa võ kiếm chút cơm ăn, ai có tiền ném tiền, ai không có tiền thì cổ vũ ít nhiều”.

Trong đám người có một tên ăn mặc như cậu ấm cười nói: “Đánh quyền chẳng hay gì cả, các người múa vài chiêu đao kiếm cho chúng tôi xem đi”.

Người đàn ông cười nói: “Đao kiếm không có mắt, nhưng nếu cậu đây thích xem thì tôi sẽ tung vài chiêu cho các vị chiêm ngưỡng”.

Chàng trai giờ đang đói bụng, anh nói: “Ông chủ, tôi cũng biết chút kiếm thuật, chúng ta so chiêu được không?”

Nói rồi anh đứng ra.

Người đàn ông thấy anh không cao lắm, trông khuôn mặt lại thanh tú, toàn thân chẳng có chút sức mạnh, liền cười bảo: “Cậu trai à, cậu muốn đấu kiếm với tôi sao?”

Chàng trai gật đầu: “Ừ, đâm trúng đối phương là thắng. Nếu tôi thua thì tôi đưa ông một trăm đồng. Nếu ông thua thì ông cũng phải đưa tôi một trăm”.

Người đàn ông sầm mặt, nói: “Dám phá đám tôi à, cậu cũng to gan đấy. Được, tôi đấu với cậu!”

Người đàn ông trung niên lấy hai thanh kiếm ở cạnh đó ra rồi ném cho cậu thiếu niên một thanh, ông ta vung thanh kiếm trong tay lên, tia sắc lạnh b ắn ra.

Cậu thiếu niên cầm kiếm, trong đầu lập tức xuất hiện vô vàn các chiêu thức, hơn nữa là các chiêu thức thích hợp với tu vi hiện tại của cậu. Cậu không khỏi thấy kỳ lạ, không hiểu ra làm sao, lẽ nào mình không cần ai dạy cũng học thành ư?

Người đàn ông trầm giọng nói: “Tiếp chiêu!”

Ông ta rướn người tới, lợi dụng ưu thế cánh tay dài rồi chém một kiếm qua.

Cậu thiếu niên tiện tay phản công, nhưng cánh tay của người đàn ông đã tê dại, không thể cầm chắc kiếm, sau đó trơ mắt nhìn thanh kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Sau đó có một đường kiếm loé lên, mũi kiếm của cậu thiếu niên đã chạm khẽ vào bả vai ông ta, cậu nói: “Đa tạ!”

Người đang ông sững sờ, không hiểu sao cậu lại làm được.

Cậu thiếu niên khom lưng xuống nhặt mười đồng tiền ở dưới đất lên rồi lắc trước mặt người đàn ông: “Cảm ơn ông chủ”.

Cầm tiền xong, cậu định đi mua ít đồ ăn lót dạ.

Cậu đi ra khỏi đám đông rồi đến một quầy bán bánh bao nhân thịt, bánh ở đây hai đồng một cái, cậu đã mua năm cái rồi ăn ngấu nghiến.

Cô bán bánh bao thấy cậu ăn nhanh thì đưa cho cậu bát nước, cậu thiếu niên nhận lấy rồi uống cạn.

Uống xong, câu lau miệng rồi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên có người vỗ vai cậu, tay người đó vừa chạm vào vai cậu thì cậu đã né ngay đi rồi quay lại nhìn người đó.

Người vỗ vai cậu là một người đàn ông trung niên, thấy tay mình chợt trống không, ông ấy không khỏi ngẩn người rồi cười nói: “Phản ứng nhanh đấy”.

Cậu thiếu niên cảnh giác nhìn ông ấy rồi hỏi: “Ông là ai?”

Người đàn ông: “Tôi là tiêu sư của tiêu cục Tứ Phương thuộc thành Lâm Thuỷ, ban nãy thấy cậu dùng kiếm quá giỏi nên rất ngưỡng mộ. Tôi đến tìm cậu vì muốn cậu gia nhập vào tiêu cục của chúng tôi”.

Cậu thiếu niên giao động: “Vào đó rồi có được phát lương không?”

Người đàn ông bật cười: “Có chứ, nếu không để mất hàng thì mỗi tháng sẽ được nhận một lạng bạc, còn nếu làm mất thì phải đền. Chúng tôi là tiêu sư bình thường, nhưng thu nhập mỗi tháng đều khoảng năm lạng bạc đấy”.

Một lạng bạc là 800 đồng, năm lạng thì là 4000 đồng. Cậu thiếu niên ngẫm nghĩ rồi thấy mình cần kiếm một công việc nên gật đầu luôn: “Được, tôi đồng ý”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play