Chương 3714
Ông chú lấy ra hai quả lê đưa cho cậu: “Này, cầm lấy mà ăn đi.”
Người thanh niên rất cảm kích, hiện tại anh không có tu vi, kiếm tiền cũng không dễ dàng, lập tức đưa hai tay nhận lấy quả lê, cúi người thật sâu với ông chú: “Cảm ơn chú. Trương Quân này nhất định sẽ đền đáp ân tình tặng lê”.
Ông chú cười “haha” rồi nói: “Chỉ là hai quả lê thôi, cháu không cần trả lại. Thôi, chú còn phải đi bán lê trên phố nên không nói với cháu nữa”.
Nhìn ông chú đi xa, người thanh niên tự nhủ: “Mình phải tìm một chỗ xem cơ thể này có tu luyện được không”.
Đi được một lúc, anh tìm thấy một ngôi nhà bỏ hoang, anh liền trèo qua tường vào trong, ăn lê trước rồi khoanh chân ngồi xuống, cố gắng thiền định.
Thiền định là cơ sở tu tiên, anh vốn muốn tu luyện theo phương pháp của tiên vực Vĩnh Hằng và tiên cung Vĩnh Hằng, nhưng không biết vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một phương pháp thiền định khác.
Anh sửng sốt một chút: “Những thứ này ở đâu ra?”
Tuy rằng rất khó hiểu, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tu luyện theo phương pháp trong đầu.
Vừa ngồi xuống, anh liền cảm thấy trong đan điền truyền đến một luồng khí ấm áp, một luồng sức mạnh sinh động đang rung lên, sinh ra nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể.
Từ lúc ngồi xuống đến khi sinh ra nguyên khí còn chưa quá thời gian mười hơi thở. Người thanh niên lập tức sửng sốt, anh nhớ tới lúc anh tu luyện dưới sự hướng dẫn của cha, phải mất hơn nửa tháng mới có thể sinh ra khí. Ba tháng sau, lượng nguyên khí mà anh tu luyện lúc đó mới miễn cưỡng sánh bằng lượng nguyên khí mà anh vừa tu luyện được bây giờ.
“Thể chất của mình trở nên tốt như vậy từ bao giờ thế?”, anh rất kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc anh đã bình tĩnh lại, tiếp tục tu luyện, sau đó dùng nguyên khí để đả thông kinh mạch quanh thân. Lúc này trong đầu anh hiện lên bức vẽ kinh mạch hoàn chỉnh, còn hoàn thiện hơn so với thứ anh học được ở tiên cung Vĩnh Hằng, có nhiều kinh mạch và khí môn mà trước kia anh không biết.
Tu luyện vài tiếng, kinh mạch toàn thân anh đã được đả thông, thậm chí cả kinh mạch nhỏ nhất cũng đã được đả thông. Đến buổi chiều, trong thân thể anh, nguyên khí trong đan điền hội tụ, tạo thành khí hải đan điền!
Nguyên khí trong khí hải ngày càng nhiều, cuối cùng nó tựa như một đại dương rộng lớn, tràn đầy sức mạnh. Anh thấy rất thoải mái, đồng thời không hiểu những nguyên khí này từ đâu ra, bởi số lượng quá lớn!
Nhưng không hiểu cũng không sao, dù sao cũng không phải chuyện xấu!
Ba tiếng sau, anh dừng tu luyện. Anh đứng lên nhảy vài cái, toàn thân nhẹ như chim yến, tràn đầy sức mạnh. Anh lẩm bẩm: “Bây giờ mình có thể dễ dàng đánh bại người bình thường. Nhưng với tình hình bây giờ của mình vẫn chưa thể bái vào tiên cung Vĩnh Hằng, mình cần tu luyện một khoảng thời gian nữa”.
Lúc này ở tòa nhà bên cạnh bỗng vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn, anh lẩm bẩm: “Chỗ này ồn quá, mình cần chọn một nơi khác tu luyện, tốt nhất là sâu trong rừng”.
Sau khi tu luyện một hồi, anh cũng đói meo, liền quyết định ra ngoài tìm đồ ăn.
Buổi chiều trên đường lớn rất náo nhiệt, có người làm xiếc, có kẻ bày sạp, có người hát hí kịch, có người múa võ.
Chàng trai xuyên qua dòng người, nhưng anh chẳng có xu nào trên người, tìm thế nào cũng chẳng có đồ ăn miễn phí.
Lúc này anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên cường tráng đang luyện quyền trên một mảnh đất trống. Quyền pháp của người này mạnh mẽ, vô cùng sinh động. Người đó đánh mấy bài quyền rồi lại đánh với đệ tử. Những người xem đều khen hay, vứt rất nhiều tiền cho họ.