Chương 3716
Người đàn ông vui mừng nói: “Tốt, đi theo tôi”.
Cậu thiếu niên đi theo ông ấy một đoạn thì đến đại viện của tiêu cục Tứ Phương, có rất nhiều người đang luyện thương, kiếm ở trong sân.
Ông ấy mời cậu thiếu niên vào trong một căn nhà ngói rồi hỏi: “Cậu tên gì?”
Cậu thiếu niên: “Trương Quân”.
Người đàn ông: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là tiêu sư thử việc của chúng tôi, thời gian thử việc là một tháng, nếu chúng tôi thấy cậu phù hợp thì sẽ giữ cậu lại”.
“Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Hồng Cương – một trong các đội trưởng ở đây. Hàng không lớn lắm thì tôi sẽ phụ trách dẫn đoàn, sau này cậu hãy đi theo tôi, cứ gọi tôi là ông Hồng nhé”.
Một lát sau, có người mang y phục cùng một thanh trường kiếm của tiêu sư đến cho cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên: “Ông Hồng, tiêu cục có bao ăn không?”
Hồng Cương cười đáp: “Bao ăn bao ở, ăn bao nhiêu cũng được. Sao? Cậu vừa ăn năm cái bánh bao nhân thịt rồi mà vẫn chưa no à?”
Cậu thiếu niên xoa bụng rồi nói: “Chưa”, tu luyện nguyên khí xong, cậu ăn rất nhiều.
Hồng Cương: “Đi theo tôi”.
Ông ấy dẫn cậu thiếu niên đến nhà bếp, có mấy người đang ngồi chuận bị cơm chiều ở đây, nhìn thấy Hồng Cương thì ai cũng chào ông ấy.
Hồng Cương nói: “Lấy đồ ăn cho cậu ấy”.
Một đầu bếp béo tròn cười nói: “Được”.
Đầu bếp mở vỉ hấp, bên trong là màn thầu trắng ngần, sau đó đầu bếp lại mở một cái nồi ra, bên trong có thịt bò, người này cười nói: “Cậu cứ ăn tuỳ thích”.
Cậu thiếu niên không khách sáo mà cầm bát đũa lên đứng ăn luôn cạnh bếp. Đầu bếp cũng không để ý, chỉ nghĩ cậu thiếu niên chắc ăn được ba bát là căng bên bỏ ra ngoài luôn.
Khoảng nửa tiếng sau, đầu bếp tươi cười quay lại định xem cậu thiếu niên ăn xong chưa. Nhưng vừa vào đến nơi thì đã đứng hình, chỉ thấy cả lồ ng màn thầu đã hết sạch, nồi thịt bò chỉ còn lại ít nước suýt, cậu thiếu niên đang bỏ màn thầu vào nồi rồi ăn nốt.
Đầu bếp trợn tròn mắt nói: “Cậu ăn hết rồi à?”
Cậu thiếu niên nuốt nốt miếng màn thầu rồi nói: “Thịt ngon ra phết”.
Đầu bếp đi tới rồi giơ tay sờ bụng cậu, tuy ăn nhiều như vậy, nhưng bụng cậu thiếu niên chẳng nhô lên tẹo nào, không biết đồ ăn đi đâu hết rồi?
Cậu thiếu niên lau miệng rồi đi ra sân, thấy các tiêu sư đang luyện công, cậu cũng cầm một thanh thương lên rồi múa. Vừa cầm thương lên, cậu đã thấy có một bộ thương thuật ảo diệu xuất hiện trong đầu mình.
Vù!
Thân thương chấn động, cậu lập tức múa ra chín đoá thương hoa, hình ảnh của chúng in trên không nhìn như thật.
Tất cả mọi người thấy thế đều sững sờ, Hồng Cương đi tới rồi cười nói: “Trương Quân, cậu còn biết cả thương thuật à?”
Cậu thiếu niên: “Một chút”.
Hồng Cương cười nói: “Liễu Ngũ, ông và Trương Quân thử vài chiêu đi cho tôi xem thực lực của cậu ấy”.
Một người đàn ông cao lớn khoảng hơn 50 tuổi và cao trên mét chín cầm thương bước ra, người này tên là Liễu Ngũ, là cao thủ dùng thương ở thành Lâm Thuỷ. Cây thương của ông ấy đừng càn quét hơn một trăm tên cướp, làm chúng phải gọi cha kêu mẹ.