Chương 3713
Anh đã luyện tập bên ngoài một thời gian nên rất lo lắng cho gia đình của mình, anh đã trở lại đại lục Côn Luân sau chín ngày tu luyện.
Ở nhà mọi thứ đều ổn, nhưng vừa trở về, anh đột nhiên cảm thấy không khỏe, anh biết không ổn rồi, đây là kiếp Chân Nhân!
Anh đang tu luyện Thái Cổ chân nhân, mà khi tu luyện Thái Cổ chân nhân đến một giai đoạn nhất định cũng sẽ xảy ra tai kiếp, gọi chung là kiếp Chân Nhân. Tuy nhiên Ngô Bình vẫn không biết mình đang phải đối mặt với loại tai kiếp nào.
Đến ngày thứ hai, Ngô Bình mới biết đại khái được anh sắp đối mặt với cái gì, đây là một kiếp Chân Nhân tương đối hiếm gặp, tên là kiếp Chân Tâm.
Kiếp này là do anh mở Mệnh Tàng, biết rõ nhân quả kiếp trước nên trong lòng nảy sinh hận thù, hận này nếu không nguôi, tư tưởng sẽ không thông suốt.
Mà nếu muốn trả thù, tất nhiên sẽ dẫn đến nhiều ân oán và vướng mắc, có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm, vì vậy nó cũng là một loại tai kiếp.
Vào lúc chạng vạng ngày hôm đó, ý thức của Ngô Bình mơ hồ trong chốc lát, trong cơ thể anh đột nhiên bay ra một hóa thân, hóa thân này có máu thịt, cũng có linh hồn, do chấp niệm của anh biến thành.
Một luồng sức mạnh mang theo hóa thân này thoáng cái đã xuyên qua thời không vô tận, đi tới một nơi xa lạ, tiên vực Vĩnh Hằng.
Tiên vực Vĩnh Hằng cũng giống như thần thổ thông thiên, diện tích vô cùng rộng lớn. Năm đó Vĩnh Hằng Đạo Tổ phát hiện ra một loại bảo vật phong thủy, người đời sau gọi là tiên vực Vĩnh Hằng.
Trong tiên vực Vĩnh Hằng có rất nhiều quốc gia nhỏ, mỗi quốc gia đều có một số môn phái, cho nên tình hình rất phức tạp.
Lúc này tại tiên vực, ở một quốc gia nhỏ tên là nước Thành, một chàng trai trẻ đang đứng ngây người trên đường phố. Chàng trai trẻ này là hiện thân của Ngô Bình hóa ra trong lúc vô thức.
Chàng trai rất đẹp trai, khí chất bất phàm, nhưng trong đầu anh chỉ có ký ức về Trương Quân ở kiếp trước mà không biết rằng kiếp này mình thực chất chỉ là hóa thân của Ngô Bình.
“Hóa ra ta không chết!”. Thanh niên điên cuồng cười to, nhưng sau đó anh lại nghi hoặc, anh không phải đã bị người phụ nữ độc ác kia và kẻ thù gi ết chết sao? Tại sao cơ thể vẫn còn nguyên vẹn?
Anh biết mình bị mất trí nhớ. Nhưng không sao cả, giờ anh không chết, anh nhất định phải báo thù!
“Hoa Thiên Thần, La Minh Tố, ta, Trương Quân đã trở lại rồi!”
Do bị mất một đoạn ký ức, chàng trai không biết mình đang ở đâu nên đã túm lấy một ông chú đi ngang qua và hỏi: “Chú ơi, đây là đâu?”
Ông chú đó là một người bán lê, ông chú nhìn chàng trai trẻ và nói: “Cậu ơi, cậu là người bên ngoài tới à?”
Chàng trai gãi đầu: “Tôi tên Trương Quân, bị mất trí nhớ, không biết làm sao lại tới nơi này”.
Ông chú nói: “Chắc cậu bị đập đầu vào đâu rồi. Đây là nước Thành, thuộc về Tiên Chiếu Tông. Chúng ta đang ở một thành nhỏ của nước Thành, tên là thành Lâm Thủy”.
Chàng trai nói: “Bây giờ là năm bao nhiêu?”
Ông chú: “Năm nay là năm Vĩnh Hằng 77539″.
Người thanh niên trầm ngâm: “Năm mình bị sát hại chính là năm Vĩnh Hằng 77513, hiện tại đã là năm thứ hai mươi sáu sau khi mình bị giết!”
Sau đó anh nói: “Cảm ơn chú”.
Ông chú này rất tốt bụng, ông ấy cười hỏi: “Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu mặc như thế này không giống đi xa, đã ăn cơm chưa?”
Vừa nói anh liền cảm thấy hơi đói nên nói: “Cháu chưa ăn”.