Ngô Bình cười khẩy. Anh còn chẳng buồn để Thái tử vào mắt, đám người này là cái thá gì? Thế là anh hờ hững bảo: “Các người là ai, nói ra nghe thử xem nào”.
Một người đàn ông để râu trả lời: “Thanh Ngưu Cung, đã từng nghe đến chưa?”
Ngô Bình đáp: “Chưa từng nghe tên. Tránh ra, đừng chắn đường”.
Đối phương giận dữ nói: “Tự tìm đường chết…”, đoạn rút đao ra. Võ sĩ đột nhiên bay lên rồi dùng thần niệm cực mạnh của mình để khoá chặt người này lại.
Trán người này toát đầy mồ hôi lạnh, chầm chậm thả tay ra, căm phẫn nói: “Chờ đấy!”. Dứt lời, bọn họ bèn đỡ bạn dậy rồi cưỡi bò đen đi mất.
Kiệu tiếp tục tiến về phía trước. Mỹ Ngọc hỏi: “Anh Huyền Bình, liệu họ có đến gây sự với chúng ta nữa không?”
Ngô Bình nói: “Sợ gì chứ, ở đây không có ai đánh lại tôi cả”.
Chẳng bao lâu sau, kiệu đi đến một ngôi viện rất lớn. Kiệu vừa đến nơi đã có vài người hầu tiến lại gần.
Đám người Ngô Bình bước xuống kiệu, một người hầu liền tới hỏi: “Các vị đến tham dự yến tiệc của cậu Trang phải không ạ?”
Cậu Trang ấy chính là bạn học của Ngô Mi. Buổi tiệc do người này khởi xướng.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Người hầu cười đáp: “Mời các vị theo tôi”.
Đi theo người làm được một đoạn, trước mặt anh xuất hiện một đại sảnh. Có cả trăm thanh niên đang ở sảnh, vui vẻ nói cười. Vài người trong số đó được rất nhiều người vây quanh, như nhân vật chính được hâm mộ vậy.
Nhác thấy Ngô Mi và Mỹ Ngọc tiến vào, lập tức có hai người bước ra, một người là Đoá Lan, một người là Diệp Thanh Vũ. Diệp Thanh Vũ từng học ở học viện Võ Đạo cùng Ngô Bình, có quen biết anh.
“Thầy Ngô”, Diệp Thanh Vũ tươi cười chào anh.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô Diệp, lâu rồi không gặp”.
“Ồ, đây chẳng phải là Ngô Mi đó sao?”, một giọng nói đột nhiên vẳng đến.
Ngô Bình nhìn sang, nhận ra đó là Tả Linh Phong – người từng theo đuổi Ngô Mi và có âm mưu cướp ngọc bội trên người cô bé. Lâu rồi không gặp, Tả Linh Phong nay đã là Thiên Tiên, cao ngạo vô cùng.
Ngô Mi chẳng hề khách sáo với cậu ta: “Tả Linh Phong, chân khỏi rồi đấy à?”
Lần trước Ngô Bình đã đâm gai vào chân của cậu ta, doạ đối phương bỏ chạy.
Tả Linh Phong cười khẩy: “Ngô Mi, nhìn cho kỹ vào, Tả Linh Phong này đã là Thiên Tiên rồi!”
Ngô Mi đáp: “Thiên Tiên thì ghê gớm lắm sao? Người làm nhà tôi toàn là Thiên Tiên đấy”.
“Ha ha, Ngô Mi cũng đến rồi à”, đúng lúc đó, một chàng trai có khí chất chín chắn xuất hiện, tên Trang Sinh, chính là người khởi xướng buổi gặp mặt lần này,
Ngô Mi khẽ gật đầu, cười nói: “Trang Sinh, nghe nói bây giờ cậu đã là đệ tử ưu tú của môn phái lớn rồi à?”
Trang Sinh cười đáp: “Ha ha, bây giờ tôi là đệ tử của Thần Đao Môn, môn phái hạng nhất. Sư tôn của tôi là một vị Chân Tiên”.
Mọi người thi nhau khen ngợi. Trong mắt họ, Chân Tiên đã là sự tồn tại đỉnh cấp rồi. Phần lớn họ thậm chí còn chưa từng thấy Thiên Tiên.
Ngô Mi nói: “Chúc mừng nhé”.
Tả Linh Phong có vẻ không cho là vậy, hờ hững bảo: “Chân Tiên đúng là rất đáng gờm. Vậy nên tôi chắc chắn sẽ trở thành Chân Tiên”.