Ngô Bình quét mắt nhìn cậu ta: “Cậu đừng mơ đến chuyện thành Chân Tiên nữa. Nền tảng của cậu quá kém, e là còn chẳng qua nổi tam tai”.
Tả Linh Phong cả giận: “Họ Ngô kia, có tin là tôi đánh anh không?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên làm thế, bởi vì kẻ bị đánh chắc chắn là cậu”.
Tả Linh Phong sắp nổi cơn thịnh nộ thì đã bị Trang Sinh ghì chặt vai. Trang Sinh cười bảo: “Hiếm khi chúng ta mới gặp nhau, Linh Phong à, hà tất phải làm mọi người mất vui như thế?”
Tả Linh Phong căm phẫn trừng mắt nhìn Ngô Bình, sau đó quay đi, nói chuyện với người khác.
Trang Sinh cười nói: “Anh là anh trai của Ngô Mi nhỉ. Lần trước may nhờ có anh, nếu không e là rất nhiều bạn học phải bỏ mạng trên núi”.
Ngô Bình đáp: “Chuyện nhỏ thôi”.
Trang Sinh mỉm cười: “Thật không dám giấu giếm, lần này em mời Ngô Mi và Mỹ Ngọc đến đây vì muốn cưới họ”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Cưới Ngô Mi?”
Ngô Mi giật mình: “Cậu muốn cưới tôi?”
Trang Sinh khẽ gật đầu: “Ngô Mi, thật ra tôi đã thích cậu từ lâu, chỉ là khi ấy tôi quá đỗi tầm thường. Rốt cuộc bây giờ tôi đã có năng lực rồi, mong cậu và Mỹ Ngọc chấp nhận tôi”.
Ngô Mi nhìn đối phương như thể nhìn thấy kẻ điên vậy. Cô bé khẽ lắc đầu, nói với Ngô Bình: “Anh ơi, em giao cho anh ạ”.
Ngô Bình tức giận đến mức muốn lệch cả mũi. Đầu óc tên nhóc này hỏng hóc ở đâu rồi à, muốn cưới em gái anh và Mỹ Ngọc?
Song anh vẫn kìm lại lửa giận, đoạn bảo: “Cậu muốn cưới Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng được thôi, nhưng chúng tôi vừa đắc tội một nhóm người, cậu có thể giải quyết giúp chúng tôi không?”
Trang Sinh vỗ ngực: “Có chuyện gì, em sẽ giúp mọi người giải quyết”.
Ngô Bình đáp nhẹ: “Được, tôi sẽ cho cậu cơ hội”.
Anh nói vậy vì cảm ứng được có người đang đến đây rất nhanh. Quả nhiên, lời vừa dứt, một nhóm tu sĩ đã đặt chân đến viện, có người rống lên: “Chủ nhân của kiệu đang ở đâu, ra đây ngay cho tôi!”
Nghe thấy giọng nói to rõ kia, Trang Sinh thoáng biến sắc. Khí thế ấy sao lại giống Chân Tiên thế này!
Ngô Bình bảo: “Rắc rối đến rồi đấy. Cậu đi giải quyết đi”.
Sắc mặt Trang Sinh liên tục thay đổi: “Chuyện này…”
Tả Linh Phong cười ha ha: “Họ Ngô kia, anh tưởng Long Kinh cũng là chốn thôn quê hẻo lánh à? Người ở đây đâu phải là người mà anh đắc tội được kia chứ?”
“Chát!”
Tả Linh Phong còn chưa nói xong đã bị Ngô Bình tát vào mặt. Cậu ta trợn ngược mắt rồi ngất đi.
Ngô Bình quay người bước ra ngoài, các bạn học của Ngô Mi vội vã ra hóng chuyện. Do dự một hồi, cuối cùng Trang Sinh vẫn đi ra theo anh.
Một nhóm người đang hung hăng đứng canh chừng bên kiệu. Thấy đám Ngô Bình bước ra, một người trầm giọng bảo: “Qua đây chịu chết đi!”
Ngô Bình đáp: “Bảo tôi chịu chết? Các người có tư cách sao?”
Hắn cười khẩy: “Thanh Ngưu Cung có ai mà không giết, khai họ tên ra!”
Ngô Bình hờ hững nói: “Các người cũng không có tư cách biết tên tôi”.
Hắn nổi giận, bèn bay lên rồi chỉ vào Ngô Bình. Bình thường với đòn chỉ tay này của hắn, đối phương sẽ bị lực ngón tay đâm xuyên qua cơ thể, Nhưng lần này hắn đã chỉ tay rất lâu mà Ngô Bình vẫn không hề hấn gì.