So với lần trước Ngô Bình đến, Long Kinh lại trải qua một sự thay đổi rất lớn. Diện tích của Long Kinh đã lớn hơn, người ngoài đường phố cũng đông lên, Long Kinh đã được thế tục hoá hơn trước.

Hầu hết những toà nhà cao tầng đã biến mất, tất cả đều trở thành kiến trúc cổ xưa, cách ăn mặc của mọi người cũng thay đổi rất nhiều. Phần lớn người đi đường đều là tu sĩ, người bình thường hầu như đều sống ở ngoại ô và làm việc nặng nhọc.

Ba người đáp xuống một con đường rộng rãi. Lúc này họ mới phát hiện trên đường gần như không có người đi bộ, người ta chỉ ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa thôi.

Hơn nữa, vật cưỡi của các tu sĩ ấy rất đa dạng, đa số là mãnh thú hoặc ngựa nổi tiếng, ngựa bình thường rất hiếm.

“Tránh ra!”

Đột nhiên, phía sau có một chiếc xe do bốn con hổ kéo chạy ngang qua. Ngô Bình vội vã tránh đi, mấy người họ đều nằm xuống vệ đường.

Ngô Mi nói: “Đúng là vô ý thức!”

Ngô Bình bảo: “Chúng ta cũng ngồi kiệu thôi”.

Ngô Mi hỏi: “Anh ơi, chúng ta có kiệu sao?”

Từ trong động thiên của nhà Tư Không, Ngô Bình tìm được một chiếc kiệu dành cho quý tộc thời Tiên quốc. Kiệu được khiêng bởi con rối nổi tiếng, sang trọng vô cùng.

Chẳng mấy chốc, một chiếc kiệu rộng một mét, dài một mét đã xuất hiện trước mặt họ. Trên kiệu có một chiếc ô quý đang xoay tròn, toả ra bảo quang chín màu. Xung quanh kiệu là những võ sĩ ngưng tụ tiên lực đang bay lơ lửng, mỗi võ sĩ đều có khí tức rất khủng khiếp, chức năng của họ là bảo vệ người trong kiệu.

Toàn bộ những con rối nổi tiếng đều sở hữu khí tức cấp Chân Tiên, chân đạp ra mây khói, bước đi vô cùng vững vàng. Dưới kiệu còn có một lớp khói mây vàng óng, tiên khí ngập tràn.

Nhìn thấy chiếc kiệu này, Ngô Mi cười hỏi: “Oa, kiệu trông oai phong quá. Kiệu này ở đâu vậy anh?”

Ngô Bình cười bảo: “Vào trong rồi nói”.

Một con rối mở cửa kiệu, cả ba lần lượt vào ngồi. Không gian trong kiệu rất rộng lớn, có cả bàn ghế. Ngô Bình bèn lấy trà ra pha, sau đó lấy thêm một ít đồ ăn nhẹ: “Đến Long Kinh rồi, không cần gấp gáp quá, cứ ngắm phong cảnh dọc đường đi”.

Chiếc kiệu của Ngô Bình vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của vô số người, thậm chí có người đi ngang còn dừng lại để ngắm nghía thật kỹ.

Đường sá rộng rãi, một hướng có bốn làn xe, bốn cỗ xe ngựa lớn có thể chạy song song, vậy nên những người cưỡi ngựa ngồi kiệu đều di chuyển cực kỳ nhanh.

Kiệu đi được một quãng thì phía trước bỗng dưng có con bò lao đến. Trên đầu những con bò đen này đều có một sừng, mắt màu vàng kim, bốn móng mọc lông trắng, thân mình phủ đầy vảy.

Những con bò này chiếm làn đường đối diện. Những người nhìn thấy chúng đều đồng loạt tránh đi. Nhưng phụ trách khiêng kiệu cho Ngô Bình là con rối, mà con rối thì nào hiểu được những chuyện này. Nhìn thấy thú hoang lao đến, con rối cho rằng đối phương đang tập kích mình.

Ngay lập tức, võ sĩ cử động. Hai võ sĩ rút đao giắt ở bên hông ra, lao thẳng về phía trước.

“Soạt!”

Ánh đao loé lên, đầu của hai con bò đen đã bị chém đứt, ngay cả người cưỡi chúng cũng bị võ sĩ đá bay. Hai kỵ sĩ nôn ra máu giữa không trung rồi ngã ầm xuống đất.

“To gan!”

Chiến binh trên bốn con bò đen còn lại đồng loạt quát to, chỉ trong chớp mắt đã bao vậy kiệu.

Nghe tiếng động, Ngô Bình bèn vén rèm ra hỏi: “Chuyện gì?”

“To gan lắm, dám đả thương người của chúng tôi. Có biết chúng tôi là ai không hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play