Cả ba bước ra ngoài, nhìn thấy Âu Chiến và một người phụ nữ đang đứng cùng nhau, bên cạnh họ là một tên Thần tộc. Thần tộc này có một cái mỏ chim và một nhúm lông tím trên đầu.

Tên Thần tộc này rất cao ngạo, vừa nhìn thấy Tử Phi và Ngô Bình đã lạnh lùng bảo: “Các ngươi tự sát thì sẽ bớt đau đớn đấy”.

Ngô Bình đáp trả: “Ngươi là thứ thần quái quỷ gì mà dám đến chỗ ta làm loạn!”

Thần tộc cả giận: “Loài người hèn mọn này, đúng là tự tìm đường chết!”

Đối phương tiến đến một bước, đang định ra tay thì trông thấy đại thần Đấu Thắng, liền trố mắt lên. Vài giây sau, tên Thần tộc này quỳ “cộp” xuống đất, run rẩy nói: “Kính chào đại thần!”

Trong lòng đại thần Đấu Thắng vốn đang giận dữ, bèn lạnh giọng đáp: “Dám vô lễ trước mặt ta, ngươi chết đi!”

Cấp bậc của Thần tộc vô cùng nghiêm ngặt. Một Thần tộc bình thường mà dám càn rỡ trước mặt đại thần đều sẽ nhận lấy cái chết.

Thần tộc này định nói vài lời cầu xin thì cơ thể bỗng nhiên nổ “bùm” rồi chết ngay tại chỗ.

Người nhà họ Âu đều sững sờ. Âu Chiến tái cả mặt. Đây là đại thần ư?

Đại thần Đấu Thắng hỏi Tử Phi: “Em gái à, là kẻ nào bắt nạt em?”

Tử Phi chỉ vào Âu Chiến: “Chính là hai mẹ con này”.

Đứng cạnh Âu Chiến là một người phụ nữ có tướng mạo của con người, nhưng mái tóc lại giống hệt như lông thỏ. Bà ta cũng cảm nhận được sự đáng sợ của đại thần Đấu Thắng, vội quỳ xuống đất: “Nô tì kính chào đại thần”.

Bà ta có địa vị rất thấp trong Thần tộc, cũng chẳng khác nô bộc là bao. Nhìn thấy đại thần, bà ta hoảng sợ vô cùng.

Đại thần Đấu Thắng bực dọc nói: “Các ngươi tự sát đi!”

Người phụ nữ ấy kinh hãi, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng. Nhưng khi nhìn đại thần Đấu Thắng thêm lần nữa, bà ta chỉ đành chưởng mạnh vào đỉnh đầu mình. Một tiếng gầm vang lên, đầu bà ta trũng xuống, chẳng mấy chốc đã tắt thở.

Âu Chiến rống lên: “Ta liều mạng với ngươi…”

Đại thần Đấu Thắng cười khẩy, vẫy tay một cái, cơ thể của Âu Chiến liền bị một sức mạnh vô hình cắt thành hàng trăm mảnh vụn, máu chảy bê bết.

Những người còn lại của nhà họ Âu đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Ngô Bình cất lời: “Tử Phi, em dẫn người đi giành lấy địa bàn của họ Âu đi”.

Bây giờ Tử Phi đã có một “người anh” đại thần, ngay cả chưởng môn của Thiên Đạo Môn cũng phải kính nể cô ấy.

Tử Phi gật đầu: “Được. Hạ được nhà họ Âu rồi, tiếp theo sẽ là nhà họ Nguỵ!”

Ngô Bình đáp: “Khoan hãy vội. Sau khi nuốt chửng nhà họ Âu, chúng ta cũng cần thời gian tiêu hoá”.

Đoạn, anh nói với đại thần Đấu Thắng: “Ngươi tạm thời cứ ở lại đây. Tử Phi bảo làm gì thì ngươi làm nấy”.

Đại thần Đấu Thắng lại rất vui vẻ với chuyện này. Chỉ cần Ngô Bình không ở cạnh thì đại thần Đấu Thắng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, vội vàng đáp: “Được”.

Sau khi dặn dò Tử Phi vài câu, Ngô Bình bèn quay lại Linh Xuyên, tiếp tục suy ngẫm kỳ phổ. Trong kỳ phổ không chỉ có tàn cuộc, mà còn có khốn cuộc, sát cuộc, anh cần rất nhiều thời gian để nghiên cứu chúng.

Chớp mắt mà đã hai ngày trôi qua. Anh đưa Ngô Mi và Mỹ Ngọc đi gặp vài người bạn học. Trước đây Mỹ Ngọc và Ngô Mi học cùng trường, cũng xem như quen biết những người bạn này.

Mỹ Ngọc và Ngô Mi đều đã trưởng thành và rất xinh đẹp. Cả hai ăn vận tươm tất rồi khởi hành đến Long Kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play