Tư Không Vũ quyết đoán hơn Tư Không Kiến Thánh rất nhiều, lập tức nói: “Tôi chọn cái thứ hai”.

Ngô Bình vung tay, Tư Không Kiến Thánh bị kiếm quang chém chết. Sau đó, anh trầm giọng nói: “Tư Không Vũ, hãy để tôi kiểm soát ý chí của ông”.

Tư Không Vũ bất đắc dĩ, cuối cùng đành buông bỏ thần niệm, để cho Ngô Bình khống chế mình. Loại khống chế này kỳ thực chính là kiểm soát dấu ấn sinh mệnh của đối phương, khống chế đối phương từ nơi sâu thẳm nhất của tiềm thức”.

Lúc này Tư Không Vũ đã rất yếu, Ngô Bình chỉ mất nửa ngày để khống chế thành công ý chí của ông ta.

Tư Không Vũ mở mắt ra, quay về phía Ngô Bình vái một cái: “Chủ nhân”.

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: “Ông biết tại sao tôi giữ lại ông mà không phải Tư Không Kiến Thánh không?”

Tư Không Vũ: “Đó là bởi vì mạng của tôi có giá trị hơn”.

Ngô Bình: “Đúng vậy. Tôi muốn tự mình kiểm soát Ẩn đảo và gia tộc Tư Không, vì vậy ông phải cho tôi một danh phận”.

Tư Không Vũ hỏi: “Chủ nhân, thân phận như thế nào thì thích hợp?”

Ngô Bình: “Cứ nói tôi là tổ tông của ông”.

Tư Không Vũ ngẩn người: “Tổ tông?”

Ngô Bình: “Ông cứ nói tôi trùng sinh chuyển kiếp, kiếp trước tên là Ngô Bình. Ông là người trợ giúp tôi hoàn thành nghiệp bá chủ”.

Tư Không Vũ gật đầu: “Vâng, mọi chuyện sẽ nghe lệnh chủ nhân”.

Ngô Bình: “Lát tôi sẽ chữa thương cho ông”.

Tư Không Vũ: “Đa tạ chủ nhân!”

Ngô Bình: “Từ nay về sau hãy gọi tôi là Thánh Tổ”.

Tư Không Vũ: “Vâng, Thánh Tổ.”

Hiếm khi anh tới vùng thiên ngoại, cho nên anh không vội quay trở lại mà quyết định tu luyện vài ngày trước khi trở lại Ẩn đảo.

Anh bắt đầu tu luyện một trăm lẻ bảy thế quyền mà trước đó mới học được. Hiện tại anh muốn luyện cho nhuần nhuyễn, luyện đến mức độ hoàn hảo.

Quyền pháp càng ngày càng thuần thục, dần dần chân lực trong cơ thể anh dâng trào, tựa hồ muốn được đột phá. Ngô Bình nhận ra điều này nên nhân cơ hội tu luyện Bất Tử Kinh tầng thứ năm – Ánh Chiếu Chư Thiên.

Ánh Chiếu Chư Thiên chính là phản chiếu sức mạnh trong cơ thể mình lên nhiều bầu trời, để lại dấu ấn sinh mệnh của chính mình ở các bầu trời đó. Đồng thời hấp thu sức mạnh Đại Đạo to lớn ở những thế giới đó.

Ngô Bình luyện tập quyền thuật này, mỗi động tác, mỗi thức đều có mối liên hệ với các thời gian và không gian khác nhau. Vì vậy luyện tập một lần có nghĩa là anh đã thiết lập liên lạc với nhiều thời không.

Lúc này anh luyện quyền càng lúc càng nhanh, một lúc hóa thành hàng trăm hóa thân, trên sân đều là thân ảnh của anh. Thông qua đó, anh thành công đưa sức mạnh và dấu ấn sinh mệnh của mình ra ngoài, phản chiếu trên bầu trời của các thế giới khác nhau.

Ánh Chiếu Chư Thiên vốn là một công pháp mà chỉ có Đạo Quân mới có, nhưng Ngô Bình ngay lúc này đã luyện được nó.

Tư Không Vũ kinh ngạc: “Chủ nhân có thể liên lạc với các thế giới khác nhau, đây là khả năng mà chỉ Đạo Quân mới có, lão nô vô cùng kính phục!”

Ngô Bình: “Trở về thôi”.

Anh lại dùng ý niệm kêu gọi bùa Đại Thiên Độn, sau đó hai người trở lại hang động lúc trước.

Tư Không Vũ nhanh chóng khôi phục tu vi, nhưng ông ta vẫn bị Ngô Bình khống chế. Ông ta sẽ vĩnh viễn phải phục tùng Ngô Bình, không thể hai lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play