Ngô Bình: “Tư Không Vũ, ông đã kiểm kê hết số bảo vật thời Tiên quốc cất giữ ở đây chưa?”

Tư Không Vũ lập tức lấy ra một cuốn sách ngọc và nói: “Chủ nhân, tất cả các bảo vật đều được ghi trong sách này”.

Ngô Bình nhận lấy cuốn sách, nhìn thoáng qua và nói: “Ông đúng là tham lam, chỗ này không phải một nửa thì cũng là một phần ba toàn bộ bảo vật của Tiên quốc”.

Tư Không Vũ: “Lúc đó quốc gia sắp diệt vong, làm gì còn ai nghĩ tới trung quân ái quốc nữa. Kỳ thực, bảo vật quý nhất đều ở trong ngân khố, đáng tiếc trong ngân khố có cấm chế, tôi không thể lấy những thứ trong đó ra”.

Ngô Bình: “Cấm chế ông nói tới là gì? Có cách nào để phá không?”

Tư Không Vũ: “Cấm chế của quốc khố ưu tiên người có tư chất tốt, nếu là Thái Cổ Chân Nhân hoặc Thánh Nhân thì có thể được quốc khố công nhận và ban thưởng”.

Ngô Bình: “Thì ra quốc khố cũng có thể ban thưởng”.

Tư Không Vũ: “Quốc khố vốn là nơi dùng để ban thưởng cho nhân tài trong toàn thiên hạ. Đúng rồi, nếu như chủ nhân được tháp Tiên Võ công nhận thì cũng sẽ được quốc khố ban thưởng”.

Ngô Bình: “Tôi là Võ Hoàng chí tôn bảy sao, không biết quốc khố sẽ ban thưởng gì”.

Tư Không Vũ cười nói: “Võ Hoàng Chí Tôn bảy sao? Chủ nhân thật đúng là đệ nhất thiên tài trong lịch sử. Cho dù là Tiên quốc thời kỳ hưng thịnh nhất cũng chỉ có một Võ Hoàng chí tôn năm sao”.

Có rất nhiều thứ đồ tốt trong cung điện của Tiên quốc. Ngô Bình thấy một số cung điện được xây dựng khá đẹp, cho nên anh đã chuyển tất cả chúng vào động tiên của mình. Có một số món đồ tốt, anh cũng thu thập và chuẩn bị mang về nhà.

Trong số đó, những thứ Ngô Bình coi trọng nhất là các loại vũ khí như chiến hạm, nỏ tiên, pháo tiên,…

Ngô Bình nhặt một chiếc nỏ tiên lên quan sát. Trong chiếc nỏ tiên này có một trận pháp tinh xảo, có thể bắn các loại mũi tên với tốc độ cực nhanh. Một khi bị nỏ tiên bắn trúng, đến các vị thần cũng sẽ bị thương.

Ngoài ra còn có một cây thương dài có một pháp trận trên tay cầm. Người sử dụng có thể truyền tiên lực vào nó để phát ra một đạo sát quang. Nếu hàng triệu đại quân cùng phát ra ánh sáng này một lúc thì sức mạnh rất đáng kinh ngạc.

Trong số đó, thứ thu hút sự chú ý của Ngô Bình nhất là một loại pháo tiên. Pháo tiên trong Tiên quốc được chia thành các cấp, cao nhất là cấp mười.

Ngô Bình tìm thấy một khẩu pháo tiên cấp chín, khẩu pháo tiên này có thể được kích hoạt bằng đồng Tiên. Càng cho nhiều đồng Tiên, nó sẽ càng mạnh. Tất nhiên, pháo tiên cấp càng cao, càng cần nhiều đồng Tiên.

Ví dụ như một khẩu pháo tiên cấp mười, một lần có thể tiêu hao mấy chục tỷ đồng Tiên. Uy lực nó sinh ra đương nhiên vô cùng đáng sợ, ngay cả Đạo Quân cũng có thể bị giết bởi cú nổ này, còn Đạo Tổ nhìn thấy pháo tiên cũng phải lui về phía sau.

Ngô Bình nghiên cứu pháo tiên một lúc rồi sai Tư Không Vũ mang lò quẻ đến. Anh nói với ông ta: “Tôi sẽ rời đi một thời gian, mọi thứ trên Ẩn đảo sẽ vẫn như cũ”.

“Vâng.” Tư Không Vũ nhận lệnh.

Sau khi rời khỏi hang động này, Ngô Bình đến gặp Mị Lan, có điều anh dùng dung mạo của mình lúc trước.

Mị Lan cười nói: “Công tử, sao anh quay lại sớm như vậy?”

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi đã khôi phục trí nhớ”.

Mị Lan sửng sốt: “Anh đã khôi phục trí nhớ thật sao?”

Ngô Bình: “Tôi là tổ tiên của gia tộc Tư Không, Tư Không Vũ chính là chắt của tôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play