Ngô Bình bước vào lò quẻ, và ngay khi anh bước vào, quái bàn Tiên Thiên của anh bắt đầu phát sáng, kết hợp với phù văn bên ngoài của lò quẻ.
Sau đó, lò quẻ được khởi động, một ngọn lửa thần bí bắt đầu thiêu đốt anh. Ngọn lửa này rất kỳ diệu, nó có thể đốt cháy những tạp chất trong thể xác và linh hồn con người, cho nên càng có nhiều tạp chất thì càng đau đớn.
Tuy nhiên, cơ thể của Ngô Bình giống như thủy tinh, thần giống như mặt trời mạnh mẽ và rất ít tạp chất. Vì vậy anh chỉ cảm thấy hơi khó chịu lúc ban đầu. Nhưng rất nhanh, sự khó chịu này biến mất, thay vào đó là một cảm giác rất thoải mái, giống như một người nằm trên bãi biển, phơi nắng và gió biển.
Thậm chí, Ngô Bình vì quá thoải mái nên đã lấy một ít thịt ra nướng bằng lửa của lò. Ngọn lửa có thể loại bỏ tạp chất trong thịt, khiến thịt trở nên vô cùng thơm ngon và tinh khiết.
Người bên ngoài ban đầu cũng thấy bình thường. Nhìn chung, người đi vào có thể cầm cự mười mấy hơi thở. Nhưng mười hơi thở trôi qua, ba mươi hơi thở trôi qua, Ngô Bình vẫn không đi ra.
“Này? Không phải anh bạn kia ngất trong đó rồi chứ?” ai đó thắc mắc.
Trước đây cũng từng xảy ra tình huống tương tự, có người giãy giụa vì chịu không nổi đau rồi ngất đi, cuối cùng bị thiêu thành tro.
Người phụ trách vội gõ vào vách lò hỏi: “Có thể nói chuyện không?”
Ngô Bình: “Vẫn khỏe re, đừng làm ồn”.
Mọi người nhìn nhau, Ngô Bình vẫn ổn. Thậm chí giọng anh nghe như có vẻ rất thích ở trong đó?
“Ba mươi nhịp thở! Trời ạ, người này định phá kỷ lục sao?”, một người thốt lên.
“Ba mươi, ba mươi chín, bốn mươi nhịp thở! Phá kỷ lục rồi!” một người khác hét lên.
Mị Lan cũng không kinh ngạc, bởi vì cô sớm đã nhận ra Ngô Bình là thiên tài. Cô ấy khẽ mỉm cười nói: “Mọi người đoán xem anh ấy có thể ở trong đó bao lâu?”
“Chắc phải được năm mươi hơi thở đấy nhỉ?” ai đó nói.
“Có trời mới biết, dù sao thời gian càng trôi qua, cảm giác đau sẽ càng dữ dội hơn. Mà nếu như tạp chất quá nhiều, cuối cùng sẽ bị đốt thành tro bụi”.
Sau khi Ngô Bình nướng một miếng thịt và ăn xong, thời gian vừa vặn là một trăm hơi thở. Anh cảm thấy không cần phải nán lại thêm nữa, kỷ lục đã bị phá rồi nên nói: “Được rồi đấy”.
Người bên ngoài vội vàng mở cửa lò, Ngô Bình bình tĩnh đi ra ngoài, hỏi: “Một trăm hơi thở phải không?”
Mị Lan cười nói: “Một trăm lẻ ba hơi thở, anh còn lợi hại hơn người mạnh nhất trong lịch sử nhiều”.
Ngô Bình bình thản nói: “Quận chúa, chúng ta tới chỗ khảo hạch thứ hai đi”.
Ngay lập tức, Ngô Bình trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Việc kiên trì một trăm hơi thở trong lò quẻ là một điều rất đáng nể.
Bài kiểm tra thứ hai diễn ra trong một đại điện lớn, bên ngoài hội trường vẫn xếp hàng dài. Đương nhiên Ngô Bình vẫn không cần xếp hàng mà được Mị Lan trực tiếp dẫn vào bên trong.
Chỉ thấy ở trước cuộn giấy Thái Cổ có mười người đang khua tay múa chân, bọn họ đang luyện quyền pháp ghi trên cuộn giấy. Cuộn giấy này rất dài, phải đến hơn một nghìn mét. Nhưng mười người này chỉ có thể luyện được năm mươi mét đầu bởi họ không thể nào lĩnh hội được quyền pháp ở năm mươi mét đằng sau.
Khi người phụ trách nhìn thấy Mị Lan, ông ta mỉm cười chào hỏi: “Quận chúa Mị Lan”.
Mị Lan: “Để anh ấy thử xem”.
Ngô Bình đi tới, nhìn từ đầu cuộn giấy. Trang đầu này miêu tả thức đầu tiên của bộ quyền pháp.
Nhìn thấy thức quyền pháp này, chân lực trong cơ thể anh lập tức trở nên sôi sục, dường như nó thực sự muốn luyện bộ quyền pháp này theo chỉ dẫn trên cuộn giấy.
Anh thậm chí không cần điều khiển cơ thể mình, chỉ cần dùng mắt để nhìn, cơ thể sẽ tự động tập thế đầu tiên, sau đó là thế thứ hai, thế thứ ba.