Cứ như vậy anh luyện liền một mạch đến thức thứ hai mươi tư, động tác vô cùng thành thục và điêu luyện. Đây cũng là do trước đó anh đã luyện tới cảnh giới Cự Linh Chân Nhân của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Ngoài ra còn do thể chất hơn người của anh và sự bổ trợ của các công pháp anh đã từng tu luyện từ trước đó. Nói cho cùng, căn cốt của anh quá tốt nên quyền pháp kia với anh là chuyện nhỏ như con thỏ.
Giờ phút này, phía sau anh đã không có người nào khác, bởi vì người giỏi nhất cũng chỉ học được tới quyền pháp thứ mười ba, kém xa anh.
Ngô Bình không để ý đến người khác, toàn bộ tâm trí anh đều đặt ở quyền pháp trên cuộn giấy. Thức thứ hai mươi lăm, ba mươi, bốn mươi!
Khi anh luyện đến thức thứ ba mươi, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Phải biết rằng toàn bộ cuộn giấy này chỉ có một trăm lẻ mấy thức, mà Ngô Bình đã luyện tới một phần ba!
Những người xung quanh đều đừng động tác và nín thở theo dõi từng động tác của Ngô Bình.
Sau ba mươi thức đầu, Ngô Bình không còn chỉ dựa vào bản năng cơ thể được nữa, anh cũng cần phải suy nghĩ cân nhắc. Thức thứ bảy mươi, chín mươi, một trăm.
Sau thức thứ một trăm lẻ hai, các quyền thức trở nên khó hơn, tốc độ tu luyện của anh chậm lại, nhưng Ngô Bình vẫn tiến về phía trước.
Năm giờ sau, Ngô Bình đã luyện xong thức thứ một trăm lẻ bảy, anh chỉ còn ba thức nữa là hoàn tất bộ quyền thuật trong cuộn giấy.
Đôi mắt đẹp của Mị Lan sáng ngời, cô nhìn chằm chằm vào Ngô Bình. Cô muốn xem kỳ tích gì sẽ xảy ra khi luyện hết một trăm mười chiêu trên cuộn giấy này!
Tuy nhiên, Ngô Bình đột nhiên dừng lại, nhìn vào thức thứ một trăm mười rồi lẩm bẩm: “Mấy thức cuối cùng này tại sao lại thừa ra như vậy nhỉ?”
Mị Lan vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Ngô Bình: “Một trăm lẻ bảy thức đầu tiên liền mạch và kết nối hoàn hảo với nhau, nhưng ba thức cuối cùng lại rất lạc quẻ. Nó giống như đầu con ếch gắn với thân con rồng vậy”.
“Đó là bởi vì ba thức cuối là do một vị Đại Thánh thêm vào”, đột nhiên một giọng nói già nua từ trong đám người vọng đến.
Một lão già râu tóc bạc trắng mỉm cười đi ra. Nhìn thấy ông cụ này, Ngô Bình giật mình, bởi vì ông ta có tu vi rất cao, là một Đạo Quân!
Ngô Bình vội vàng hành lễ: “Hân hạnh được gặp Đạo Quân”.
Ông lão cười ha ha và nói: “Lão già này từng là Đại tướng quân trấn giữ phía Tây của Tiên quốc, Tư Không Vũ”.
Tất cả mọi người kinh ngạc, Đại tướng quân của Tiên quốc?
Mị Lan vội vàng hành lễ: “Hân hạnh được gặp Tư Không tiền bối!”
Lão già gật đầu đáp: “Không cần khách sáo, ba chiêu cuối không cần luyện đâu, chúng ta đi khảo thí lần thứ ba đi”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó tiến hành bài kiểm tra thứ ba. Phía sau anh là một nhóm người thậm chí đã từ bỏ bài kiểm tra của chính mình để xem bài kiểm tra tiếp theo của Ngô Bình.
Tư Không Vũ cũng đi theo, ông ta có vẻ rất quan tâm đ ến Ngô Bình.
Lần kiểm tra thứ ba tiến hành ở một đại điện khác, trong điện có một tấm bia. Tấm bia cao một trăm mét, rộng bảy mươi mét, trên bia khắc rất nhiều chữ và hình thù không rõ ý nghĩa. Đây được gọi là bia Tiên.
Để Ngô Bình tập trung vào bài kiểm tra, các đệ tử ban đầu ở trong đại điện đã được giải tán trước.
Đứng trước tấm bia, Ngô Bình liếc nhìn nó và hỏi: “Đạo Quân có biết nguồn gốc của tấm bia Tiên này không?”